Lý Hoài Tố  phắt đầu , trong mắt đầy vẻ kinh hoàng: "Phò mã gia, ngài xưa nay vẫn luôn yêu quý Trưởng công chúa, cớ  hôm nay...?"
 
Tiêu Du giọng điệu kiên quyết: "Độc phụ g.i.ế.c thê tử , hại bạn hữu ,  chỉ  trừ khử nàng cho hả lòng!"
 
Lý Hoài Tố ngây : "Vụ án mạng ở Giang Châu và U Châu mấy ngày , thật sự là do bà  gây nên?"
 
Tiêu Du khuyên nhủ : "Hoài Tố, đừng cố chấp nữa, đừng để loại độc phụ  nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!"
 
Lý Hoài Tố  khổ một tiếng, giọng khàn đặc: “Phò mã gia, ngài là   ơn  nhận và cất nhắc . Nay  phận  thấp hèn, vốn định một  gánh hết , chỉ e chuyện của trưởng công chúa cũng sẽ liên lụy đến ngài. Không ngờ ngài  hận  đến thế?"
 
Lúc , những  phụng mệnh  khám xét phủ họ Lý  trở về bẩm báo. Thế nhưng, điều khiến   kinh ngạc là phủ họ Lý vách tường trống trơn, Lý Hoài Tố sống vô cùng thanh bần.
 
Thừa tướng kinh ngạc, chất vấn Lý Hoài Tố: "Năm xưa ngươi cũng là một thư sinh nghèo khó. Lão phu từng  bài sách lược của ngươi, ngươi từng là một  thanh liêm,  tài năng đáng trọng! Sao ngươi  hồ đồ đến ? Giờ  nhận hối lộ, đoạn tuyệt con đường tiến  của kẻ sĩ hàn môn! Còn  mau khai nhận, bạc trắng    ?"
 
Lý Hoài Tố  mang nhơ nhuốc, vô cùng thảm hại. Hắn trầm mặc hồi lâu,  bỗng như trút bỏ  gánh nặng,  ha hả: "Bạc trắng đều  đưa cho trưởng công chúa,   vì cầu tài. Ta chỉ  leo lên cao, đến  trung tâm quyền lực, mới  thể thi triển tài năng,  phụ tấm lòng ôm chí lớn của !"
 
Hoàng đế giận đến ho khan liên tục, sai  lập tức  khám xét phủ công chúa.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tri-y-nhu-mong/28.html.]
Sau vài nén hương,   khám xét trở về bẩm báo, dâng lên hoàng đế danh sách tài sản tịch thu từ phủ công chúa.
 
Trong phủ trưởng công chúa, tịch thu  vô  của cải!
 
Đồ dùng sinh hoạt, ăn uống, hưởng lạc hàng ngày của nàng, còn quý giá hơn cả của hoàng đế!
 
Hơn hai mươi  gian lận trong khoa cử, trưởng công chúa  nhận hối lộ tổng cộng ba mươi vạn lượng bạc trắng, tất cả đều tìm thấy ở kho bạc trong phủ công chúa.
 
Còn chủ khảo Lý Hoài Tố,  nhận hối lộ trong vụ khoa cử,   hề lấy một xu bạc nào!
 
Sắc mặt hoàng đế càng thêm lạnh lẽo: “Lý Hoài Tố giam  ngục, tru di tam tộc, ngày mai Ngọ thời hành hình! Phò mã  tước bỏ quan vị! Trưởng công chúa đoạt  tước phong, tịch thu phủ , giáng  thứ dân!”
 
Nghe thấy lời tuyên án,  thể Lý Hoài Tố run rẩy. Hắn im lặng một lát, vành mắt đỏ hoe, gọi Thừa tướng : “Tướng gia, hôm nay ngài   đoạn tuyệt con đường của hàn môn.   cũng  hỏi ngài, hàn môn xưa nay  đường để  ?”
 
Hắn  dậy, rõ ràng  dính nhơ nhuốc, vẻ khúm núm      tan biến hết: “Ta là tiến sĩ mười hai năm ! Lúc đó  cũng khí phách hiên ngang, tưởng rằng một lòng nhiệt huyết  thể giúp đời chính nghĩa!  chốn quan trường khắc nghiệt! Năm đó  chỉ vì chấp pháp công bằng, bảo vệ dân lành, đắc  quyền quý, mà suýt  biếm truất khỏi kinh thành! Hôm nay    chuyện ác tày trời như , các ngươi đều đến xét xử . Khi bọn chúng  điều ác với ,  các ngươi  xét xử chúng? Khi  cự tuyệt đồng lõa,  gặp  bất công, các ngươi ở ? Ai  giúp ? Chỉ  phò mã là   ơn tri ngộ với ! Ta vốn là con nhà hàn môn. Cho nên  mới , hàn môn xưa nay   đường để ! Con em hàn môn dù  đỗ đạt bảng vàng,   cũng chịu đủ áp bức! Chi bằng ngay từ đầu đừng mơ mộng! Nếu   quân cờ cho  khác,   thể tự bảo vệ . Nếu   trưởng công chúa sai khiến,     thể leo lên vị trí cao? Khoa cử vốn dĩ là một cuộc giao dịch, những năm  ai mà  tham nhũng? Vì  năm nay đến lượt , chỉ riêng   tra xét,  tru di tam tộc? Thời vận cả !”
 
Thừa tướng quát lớn: “Láo xược! Cãi láo! Mau áp giải tội thần xuống!”