Như , thật .
 
Ta lười biếng tựa  lòng Nam Tứ, Nam Nhất đang đ.ấ.m bóp chân cho , Nam Nhị đang bón nho cho  ăn, còn Nam Tam thì gảy đàn cho  thưởng thức.
 
Đang lúc nhàn nhã hưởng thụ, hạ nhân vội vàng  báo,  phò mã  về. Tiếng đàn của Nam Tam ngưng bặt, Nam Nhị cũng lúng túng dừng tay… Ta lười biếng nhấc mí mắt, thản nhiên : "Cứ tiếp tục, mặc kệ  ."
 
Tiếng đàn  vang lên du dương. Nam Tứ như  khích lệ, ôm chặt lấy  hơn, cằm  mật gác lên vai , mở to đôi mắt nai con   đầy mong đợi: "Điện hạ, nô cũng  ăn nho."
 
Tiếng bước chân dồn dập từ ngoài cửa tiến , đúng lúc Nam Nhị bón một quả nho  bóc vỏ  miệng ,  ngậm lấy,  sang đón lấy môi Nam Tứ.
 
Nam Tứ mắt sáng rỡ, mừng rỡ ngậm lấy miếng nho, đồng thời ôm   lòng hôn say đắm.
 
Hai  hôn  say sưa, đột nhiên bên tai vang lên tiếng "choảng", tiếp theo là tiếng quát kinh ngạc của Thẩm Tri Hạc: "Các  đang  cái gì ? Triều Hoa,  nàng   thể  như ? Ta mới là phu quân của nàng!"
 
Thẩm Tri Hạc kinh hãi và phẫn nộ  , ánh mắt tràn ngập sự tức giận khi  phản bội.
 
Ta liếc   một cách hờ hững, trong mắt  hề  chút hối hận  chột , chỉ  khẩy: "Ồ, thì   vẫn nhớ  là phu quân của  cơ đấy? Sao thế, phu quân ghen ?"
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trieu-hoa-cong-chua/7.html.]
Thẩm Tri Hạc tức giận đến mặt mày đen , bắt đầu lên giọng dạy đời: "Triều Hoa, nàng đừng quá đáng như ! Làm thê tử thì   an phận thủ thường..."
 
"Đủ ! Thẩm Tri Hạc,   tư cách gì mà  đây dạy đời ? Lúc  rơi xuống nước  ở ? Lúc  sảy thai  ở ? Chàng  từng  tròn bổn phận của một phu quân,  thì dựa  cái gì mà quản giáo ?"
 
Thẩm Tri Hạc    cho cứng họng, từ phẫn nộ chuyển sang lúng túng. Một lúc ,  mới  vẻ áy náy : "Triều Hoa,  xin  về chuyện con cái. Ta sai khi  ở bên cạnh nàng,  sẽ cố gắng bù đắp. Nàng đừng đau lòng quá,   chúng  sẽ  con khác."
 
“Hừ... sẽ   nữa ."
 
Ta    hết hy vọng .
 
Ta  lạnh trong lòng,   lời nào, Thẩm Tri Hạc  lải nhải giải thích với : "Triều Hoa, hôm đó  cũng  cuống lên, tình thế bắt buộc. Giao Giao từ nhỏ  từng  c.h.ế.t đuối, vốn  sợ nước, nếu   kịp thời cứu nàng , e là nàng  sẽ mất mạng. Nàng  khác với nàng, nàng là công chúa, bên cạnh lúc nào cũng   hầu hạ, còn nàng  giờ cô độc  nơi nương tựa, nếu  cũng mặc kệ, nàng  còn đường sống nào?"
 
Thẩm Tri Hạc  nhắc đến Liễu Ngọc Giao thì thôi,  nhắc đến nàng , cơn giận mà  cố đè nén mấy ngày nay  bùng lên.
 
 như hoàng tỷ  ,   chuyện  trùng hợp đến thế,   phát hiện  thai, nàng   mời  ăn cơm, xin .
 
Nếu sợ nước,   mời   bờ hồ tản bộ? Còn nữa,  lúc đó  đột nhiên chạy đến khoác tay ? Sao   là nàng , thì con của  sẽ  chết?
 
Lòng oán hận trào dâng như cỏ dại mọc lan tràn,  thể ngăn cản. Ta ngước mắt  Thẩm Tri Hạc, chợt cảm thấy buồn . Đứa bé  cũng là con của , nhưng   hề  ý định truy cứu trách nhiệm, mà chỉ một mực bao che cho kẻ đầu sỏ.