Ta cũng   để ý thêm đến nàng , thoái thác  rời  gấp.
"Triệu Khanh Như, ngươi là thứ nữ nhân hạ tiện bại hoại, vị mẫu  c.h.ế.t sớm  của ngươi chính là  dạy ngươi bộ dạng nhớ thương phu quân của  khác như  ?" 
A?
Đây là rốt cục cũng  lộ  bản chất thật.
Lục Trúc đoạt lấy chậu nước lau nhà của thị nữ bên cạnh, mang theo tất cả bùn bẩn  bộ giội lên  Triệu Vận Chi.
Sau đó  vẻ  lời quỳ xuống.
"Ai ya, nô tỳ đáng chết, nô tỳ nhất thời trượt tay..." 
Triệu Vận Chi khó thở, liẻn đưa tay  đánh về hướng Lục Trúc.
"Tiện tỳ, ngươi dám cả gan  càn!" 
Bị  từ phía đối diện ngăn , vung cho nàng lui  mấy bước, lảo đảo suýt nữa té xuống đất.
Ta đỡ Lục Trúc  lên, lặng lẽ  nàng : "Ngươi là cái thá gì? Dám ở  mặt  bày  dáng vẻ thế tử phi."  
Ánh mắt thoáng  thấy một góc áo màu đen, Triệu Vận Chi  chút do dự ngã  mặt đất, lấy tay che mặt, nước mắt lăn dài.
"Đích tỷ, Vận nhi tự   phận thấp hèn, nhưng  cùng phu quân thật lòng yêu , chẳng lẽ vì  mà   tỷ vũ nhục ." 
Thôi An chạy đến xem chính là  lúc gặp  cảnh tượng như .
Lập tức liền ngừng việc chiến tranh lạnh cùng nàng , thất vọng  .
"Khanh Như,  vốn dĩ tưởng nàng là  thấu tình đạt lý nhất,   ngờ rằng nàng  là kẻ ác độc như !" 
"Thôi lang, đừng trách đích tỷ, đều là Vận nhi sai." 
Nàng  chảy nước mắt tựa  trong n.g.ự.c Thôi An, yếu đuối đến nỗi một giây  liền  thể vỡ nát.
Ta hăng hái  nàng  diễn trò, có chút  nhớ  bộ dạng cao ngạo của nàng   ngày thành hôn.
Thôi An càng thêm hăng hái: "Triệu Khanh Như, mau xin  Vận nhi." 
Ta ôm cánh tay nghiêng  dựa  cột, dùng ánh mắt  cho   chuyện đó   khả năng.
Thôi An gắt gỏng   chằm chằm, hai bên thái dương nổi cả gân xanh.
"Triệu Khanh Như, nàng  giờ vẫn luôn cay nghiệt mà hèn hạ như , khó trách tỷ tỷ cùng mẫu  nàng c.h.ế.t thảm,  trưởng trở thành kẻ phế nhân  dậy  nổi..." 
Một tiếng "Bốp", ngắt  lời  còn   hết.
Bàn tay  run lên nhè nhẹ, hai mắt  đỏ ngầu  .
"Thôi An, ngươi dám." 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trieu-khanh-nhu/chuong-3.html.]
Dám lấy vết thương đau khổ nhất trong lòng  biến thành thanh kiếm đ.â.m ngược  .
Có lẽ do  hận ý trong mắt   cho thất kinh,   chút ảo não cúi đầu xuống.
"Ta...Ta là bởi vì nàng quá mức ác độc mới..." 
"Thôi lang!" Triệu Vận Chi sốt ruột sờ lên khuôn mặt của , đau lòng đến rơi lệ: "Ngươi  dám đánh !" 
Ta thu lại  cảm xúc, lạnh giọng mở miệng.
"Mẫu  cùng a tỷ của  lúc   hề đối xử tệ bạc với ngươi,  trưởng càng là  chiến trường cứu lấy tính mạng của ngươi, một tát , ngươi nhận   oan.”
"Từ nay, Triệu gia  cùng phủ Vĩnh An Hầu ngươi xem như  còn nửa phần tình nghĩa." 
Thôi An sững sờ ngay tại chỗ.
Triệu Vận Chi níu lấy váy áo của , do dự  chịu để cho  rời .
Một thanh kiếm đưa lên,  kiếm lạnh lùng  ngang ở ngay bên  cổ nàng .
"Cẩn thận đấy, kiếm  vô cùng sắc bén,  chiến trường    chặt xuống bao nhiêu thủ cấp của quân địch ." 
Ta  , một    cao quý bước đến, ngữ khí dù mang theo ý , nhưng  gương nặt tuấn tú     thấy nửa phần ý ,  tự phụ  lạnh lùng.
Thái tử, Tiêu Biệt Trần.
Triệu Vận Chi  dọa đến run lên cầm cập, tê liệt ngã xuống mặt đất.
Tiêu Biệt Trần thu kiếm,   cho phép   bình .
Tay đỡ lấy tay áo của .
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
"Bản Thái tử hôm nay mới  hồi kinh, thế tử  mà  vội bày một màn kịch  như thế?" 
Thôi An  chút sợ hãi,  thể nhanh chóng   phản ứng như  quỳ xuống,   Tiêu Biệt Trần lấy kiếm cản .
"Ta chỉ là đùa một chút, hoàng tỷ vẫn đang chờ ,  cùng chư vị hàn huyên thêm nữa." 
Ta cúi  hành lễ, kính cẩn  theo tiễn  rời .
Sau khi  rời ,   ở đó đều thở dài một .
Vị tân thái tử điện hạ , là dựa  công lao  chiến trường mà từng bước một  đến ngày hôm nay, đương nhiên cũng  thiếu  sự tranh đấu khốc liệt giữa các phe cánh trong triều đình.
Nói cách khác, đây là dùng m.á.u tươi trải đường.
Mẹ đẻ thấp kém,    bệ hạ yêu thương, thực chất là một vị hoàng tử thất sủng   chỗ dựa.
Cho đến khi   rời ,  cũng vẫn luôn nghĩ về vị thái tử điện hạ .
   nghĩ tới,  trở  phủ ,  liền nhận  lời mời của Tiêu Biệt Trần.