Màn đêm  tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức  thể  thấy tiếng áo giáp bên ngoài cửa sổ va   kêu xào xạc.
Ta thở dài một  thật sâu, giây tiếp theo, Chu Mãnh   thẳng dậy, dường như sắp  lệnh ——
“Lang quân quả nhiên là bậc chính nhân quân tử, nếu ,  xin thật lòng gả cho lang quân.”
Câu   của , giống như tiên nữ giáng trần, khiến  sững sờ: “Cái gì?”
Ta    rơi lệ, nghẹn ngào kể với ,  bán  để chôn cất chị gái,  lầm lỡ  hang ổ của bọn cướp,  Trương Lưu ép  chuyện trái với luân thường đạo lý,    vén tay áo, cho  xem vết sưng đỏ  cánh tay. Ánh mắt  lóe lên, dường như vẫn còn nghi ngờ.
Ta giả vờ như  , lau nước mắt: “Thiếp thấy lang quân  tuấn phi phàm,   kẻ tầm thường, nên  gửi gắm cả đời. Nếu lang quân  chê, xin hãy mau chóng mang theo  phận hèn mọn của   kinh thành lánh nạn, nếu  Trương Lưu  phát hiện, e rằng ngay cả lang quân cũng sẽ   hãm hại!”
Chu Mãnhvốn đa nghi, điều    rõ. Bởi ,  mới cố tình bày  kế hoạch “kế trong kế” . Trước hết,  bắt chước Lan Anh, khiến   chú ý.      mắc câu ngay, mà là để   khi  kinh ngạc, sửng sốt, sẽ bắt đầu nghi ngờ    là kẻ phản bội  . Một khi  gieo  lòng hắt hạt giống của sự nghi ngờ,  nhất định sẽ mắc mưu. Đến lúc đó,  sẽ  với  rằng,  quả thật lừa , nhưng   như  nghĩ. Con  vốn , thứ  từng nghi ngờ, thì tương đối sẽ  còn nghi ngờ nhiều nữa.
Huống hồ, đối với một nam nhân dựa  nữ nhân để thăng tiến, một mỹ nhân như , vì  mà say mê, thậm chí liều mạng phản bội trượng phu, cầu  mang  . Còn  điều gì  thể thỏa mãn hư vinh của  hơn thế  nữa? Một thế   hảo  bao. Hắn  sâu  mắt , ánh  chất chứa nỗi buồn và hoài niệm thầm kín,  bỗng phá lên  lớn, ôm chầm lấy  đang hốt hoảng  lòng: “Ngươi tên là Giảo Giảo  ? Cái tên thật , trẫm sẽ phong ngươi ...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trinh-hoa-chuong/5.html.]
Giọng  của  nhuốm màu dục vọng thật sự: “... Nguyệt Tài Nhân.”
Chẳng mấy chốc, Trương Lưu  đám đao phủ lôi  trong nhà, Chu Mãnh cắn vành tai , thưởng thức dáng vẻ run rẩy mà  sùng bái của ,  : “Nguyệt Tài Nhân, nàng  xem, nên xử trí  thế nào?”
Chưa kịp để  đáp lời,    lớn mà phân phó, lôi Trương Lưu xuống, chặt nhỏ, đem cho lũ chó hoang ở hầm mỏ ăn. Trời đất, cái thời buổi   mà,  mà  thấy chó còn  ăn ngon hơn cả .
9
Chu Mãnh coi bộ n.g.ự.c mềm mại của  như chốn êm ấm.
“Bệ hạ dũng mãnh như thế,” giọng  ngọt như mía lùi, “chẳng lẽ các quý nhân nương nương trong cung, đều  thể thỏa mãn bệ hạ ?”
Chu Mãnh  khẩy một tiếng, tham lam vuốt ve lông mày đôi mắt .
“Đôi mắt của nàng,  giống một... cố nhân.”