Trương Văn Hiên  chằm chằm  , như thể phát hiện  một món đồ chơi thú vị.
 
"Cô và Trần Uyển rõ ràng trông giống hệt , nhưng khí chất    khác, thật kỳ lạ,   đây   hề nhận ?"
 
"Cô  quan hệ gì với cô , là chị em song sinh ? Sao  từng  ai  đến?"
 
"Cô học  khả năng điều khiển rắn  ở ,  thể dạy  ?   thể trả tiền,    nhiều tiền."
 
Những  khác cũng  hồi phục  nỗi sợ hãi ban đầu,  chằm chằm  đàn rắn xung quanh, ánh mắt đầy vẻ háo hức.
 
"Cả  nữa!  cũng  thể trả tiền."
 
"Ha, nếu học  chiêu , chẳng  sẽ khiến đám con cháu nhà họ Tạ   bằng con mắt khác ?"
 
 lạnh lùng  họ đang múa may  cuồng tưởng tượng về tương lai.
 
Mạng  trong mắt họ, chẳng qua là một trò chơi quyền lực và tiền bạc.
 
Không,  lẽ trong mắt họ, chỉ những   quyền lực,  tài chính,  năng lực mới  gọi là .
 
Những cô gái như Tề Duyệt và em gái , những  cố gắng sống, phấn đấu vươn lên, chỉ là những con kiến để họ đùa giỡn.
 
Nói cho cùng, điều họ dựa , chẳng qua là quyền thế và tài sản của bố .
 
Vậy...
 
Nếu những thứ đó  còn tác dụng nữa thì ?
 
Gió thổi từ  núi lên, cành lá xào xạc, xa xa vọng  tiếng  chuyện mơ hồ.
 
"Thầy chủ nhiệm Lý,   lâu  mà vẫn  tới? Mấy đứa Văn Hiên thật sự ở đây ?"
 
"Sắp đến , ngay phía  thôi."
 
"Thầy chủ nhiệm Lý,   Khâu Hằng  gây  chuyện gì? Gia thế đối phương thế nào,  khó giải quyết ? Thầy   cho   để  chuẩn ."
 
" đúng, thầy Lý, con trai  thế nào ? Không gây  án mạng chứ? Bên cảnh sát  cần gọi điện báo  một tiếng ?"
 
Sắc mặt Trương Văn Hiên biến đổi.
 
Mấy  đeo mặt nạ còn  cũng  .
 
"Hỏng ,     thấy tiếng  ?"
 
"...Người  chuyện phía , hình như là tiếng bố ."
 
Chưa kịp để mấy  đó phản ứng, vài bóng  từ trong rừng bước .
 
Hai bên đối mặt,  kịp vui mừng, vài tiếng la hét chói tai xé toạc  trung.
 
Màn đêm dày đặc,  xa chỉ thấy là đầy cành cây rụng.
 
Đến gần mới  rõ, giữa họ,  là những con rắn dài vặn vẹo.
 
Đàn rắn hoảng sợ vì tiếng động, bắt đầu uốn éo bất an.
 
Những vảy rắn dày đặc  ánh trăng phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, cảnh tượng càng thêm đáng sợ.
 
Một  phụ nữ trang điểm tinh xảo   lưng thầy chủ nhiệm, thấy cảnh , mắt trợn ngược, ngất xỉu  .
 
Khỉ lo lắng đến mức giật phăng mặt nạ: "Mẹ!"
 
 lắc lắc chiếc chuông đồng ở mắt cá chân, một vòng rắn độc sặc sỡ dựng thẳng , chặn đường .
 
Mấy vị phụ  bên cạnh lập tức luống cuống tay chân, vội vàng bấm nhân trung, lúc  bà  mới tỉnh  mơ màng.
 
Bà   nức nở: "Thầy chủ nhiệm Lý, đây... đây là chuyện gì ? Mau báo cảnh sát !!"
 
Báo cảnh sát? Rừng núi sâu thẳm lấy   sóng điện thoại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-di-san-cuoc-tra-thu-cua-co-vuong/chuong-8.html.]
 
Để đề phòng, Tạ Mẫn còn đặc biệt đặt vài thiết  gây nhiễu tín hiệu.
 
Thầy chủ nhiệm lặng lẽ xuyên qua đàn rắn  đến bên cạnh , thần sắc  chút đờ đẫn.
 
Đây là tác dụng phụ của Vong Hồn Cổ.
 
Buổi chiều khi cùng Tề San  thầy chủ nhiệm mắng trong văn phòng,   nhân cơ hội hạ Vong Hồn Cổ lên  ông .
 
Vong Hồn Cổ, đúng như tên gọi,  tác dụng khiến   tạm thời mất khả năng phán đoán lý trí.
 
Nó  giống với loại "nước  lời" lưu truyền trong dân gian, chỉ là công hiệu mạnh hơn nhiều.
 
Sở dĩ dùng lên  thầy chủ nhiệm, là vì chỉ  ông  mới  thể mời những vị phụ   đến đây mà  chút đề phòng.
 
Dù , việc liên hệ phụ  để giải quyết đống lộn xộn , ông  cũng    đầu .
 
Hành động của thầy chủ nhiệm rõ ràng  ngoài dự đoán của cả hai bên.
 
Bố Trương là  đầu tiên phản ứng , ánh mắt sắc bén khóa chặt  .
 
Khi  thấy chiếc chuông đồng ở mắt cá chân , ông   khỏi mở to mắt, thậm chí ánh mắt còn trở nên cung kính:
 
"Đại sư đến từ Nam Cương? Thất lễ ."
 
"Không  con trai   đắc tội gì với đại sư,  về nhất định sẽ dạy dỗ nó thật !"
 
"Cũng xin đại sư   giơ cao đánh khẽ, tha cho nó một ."
 
"Bố!" Trương Văn Hiên  thể tin .
 
Từ khi sinh  đến nay,   từng thấy bố   bộ dạng khúm núm như .
 
Đặc biệt là khi đối mặt với một  như ,  mà  vốn dĩ  hề xem trọng.
 
"Mày câm miệng cho tao!"
 
Trương Đức Xương quát lớn một tiếng.
 
Trương Văn Hiên  mắng  mặt nhóm bạn, mất mặt vô cùng.
 
Nỗi  hổ và giận dữ hóa thành oán hận,  hằn học liếc   một cái.
 
 thờ ơ vuốt ve chiếc chuông đồng ở mắt cá chân:
 
"Cũng  chút con mắt tinh tường,    đến từ Nam Cương."
 
"Vậy thì ông cũng nên  ,  Nam Cương chúng ,  nợ ắt trả."
 
Trương Đức Xương nhíu mày:
 
"Đại sư,   con trai  nợ gì,   thể  nó trả ?"
 
 liếc  ông , từng chữ từng chữ một :
 
"Nợ mạng , ông      trả ?"
 
Sắc mặt Trương Đức Xương trắng bệch:
 
"Đại sư,  chuyện đều  thể thương lượng, Nam Tâm đại sư của đại sư,   thì vẫn là chị dâu của , liệu  thể nể tình bà  mà tha cho Văn Hiên   ?"
 
 ngạc nhiên nhướng mày.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
 
Người phụ bạc mà Nam Tâm năm xưa yêu,  chính là  họ của Trương Đức Xương!
 
Chỉ là  vẻ mặt như kho báu của ông , e rằng còn   xương chân của Nam Tâm đang treo  mái hiên miếu Cổ Vương  chuông gió.
 
Còn về   họ mà  ai quan tâm của ông ...