Thiếu niên  mái tóc dài rối tung xõa ngang vai, phần   cường tráng để trần,  làn da phủ kín những hoa văn màu tím chằng chịt. 
Phần   mặc một bộ trang phục đặc trưng của Miêu Cương.
Đôi mắt  tràn ngập sắc tím, hai chiếc răng nanh sắc bén lộ  ngoài, ánh lên tia lạnh lẽo. 
Trên cổ đeo một sợi dây chuyền bằng đồng đỏ mảnh mai, đầu dây  treo một chiếc chuông đỏ rực, trông  yêu dị  tà mị.
Thiếu niên Boss dễ dàng bóp chặt cổ gã đàn ông xăm trổ,  cúi xuống cắn mạnh  cổ .
Chỉ trong chớp mắt, cơ thể gã đàn ông như một quả bóng xì , nhanh chóng teo rút. 
Đến khi rơi xuống đất,  chỉ còn  một lớp da bọc lấy bộ xương, m.á.u thịt   con quái vật  hút cạn.
Ngay lúc đó, giọng  máy móc vang lên bên tai :
【Số lượng  chơi ban đầu: 20 ;   sống sót: 19 .】
【Nhắc nhở  thiện: Người chơi, chỉ  kinh hãi của bạn  tăng lên 20.】
Tống Khinh Khinh sốt ruột :
“Gia Hồi, Hạo Hạo, hai  nhất định  kiểm soát cảm xúc, giữ chỉ  kinh hãi ở mức thấp!”
Trước đó, cô   giải thích rằng  điểm  chơi nhận  khi  thành phó bản phụ thuộc  chỉ  kinh hãi lúc kết thúc.
Nếu chỉ  kinh hãi là 1,  chơi sẽ nhận  99 điểm.
Nếu chỉ  kinh hãi là 99, chỉ nhận  1 điểm.
Cứ thế mà suy .
Còn nếu chỉ  kinh hãi tăng đến 100 trong phó bản—sẽ c.h.ế.t ngay lập tức.
Mà trong trò chơi , c.h.ế.t  đồng nghĩa với việc hồn phi phách tán,  thể nào sống  .
Sau khi hút sạch gã xăm trổ, sắc mặt Tử Thi thiếu niên vẫn thờ ơ lạnh nhạt,  nghiêng đầu, đưa tay chộp về phía nhóm Cố Nhạc.
Đôi móng tay sắc bén sắp chạm đến  dẫn đầu là Cố Nhạc, thì hai  em Đại Vương, Tiểu Vương liền điên cuồng rút hết đạo cụ từ hệ thống , như thể  cần tốn tiền. Vì cứu Cố Nhạc, bọn họ đúng là chịu chi hết mức.
  chằm chằm  thiếu niên , khóe môi khẽ nhếch lên, tâm trạng  , bèn giải thích với Tống Khinh Khinh:
“Yên tâm , chỉ  kinh hãi của  tăng lên   vì sợ, mà là vì…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-kinh-di/chuong-61.html.]
Hưng phấn.
Vịt Bay Lạc Bầy
Lời còn  dứt, bỗng một lực mạnh mẽ từ phía  đẩy  về phía .
Sau lưng vang lên giọng  nham hiểm của Hứa Triết:
“Xin , Gia Hồi, em và Tiểu Nhạc trông  giống . Nếu quái vật ăn em,  khi nó sẽ tha cho Tiểu Nhạc cũng nên.”
Gã đàn ông cặn bã, cặn bã đến mức  cũng thật hiếm thấy.
 mất kiểm soát, lao thẳng về phía Tử Thi.
Dù   cố gắng giữ thăng bằng, nhưng vẫn đ.â.m sầm  lồng n.g.ự.c trần trụi của thiếu niên Tử Thi.
Móng vuốt sắc bén của  sắp đ.â.m xuyên cổ họng , răng nanh lạnh lẽo  cắn  mạch m.á.u  cổ .
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, khi tất cả   đều cho rằng  c.h.ế.t chắc, khi Tống Khinh Khinh cuống cuồng mua đạo cụ cứu viện—
 dùng sức giậm mạnh xuống đất.
Tiếng chuông leng keng vang lên từ cổ chân .
Phải,  mắt cá chân   đeo một chiếc chuông đỏ giống hệt cái  cổ thiếu niên Tử Thi.
Hay  cách khác, vốn dĩ chúng là một đôi—đây chính là bảo vật tổ truyền của nhà : “Nhiếp Hồn Linh”.
Ngay lúc đó, chiếc chuông  cổ thiếu niên Tử Thi cũng ngân vang, như thể đang hồi đáp.
Hắn ngẩng đầu,   chằm chằm, ánh mắt mơ hồ, như thể   lâu  mở miệng  chuyện.
Hắn lắp bắp từng chữ:
“Ngươi…   ngươi  mùi của chủ nhân.”
 còn  kịp đáp lời, bỗng cảm giác nóng ấm lan truyền  cổ.
Hắn  cúi xuống, nhẹ nhàng l.i.ế.m vết cắn ban nãy.
Như thể  xác nhận  điều gì,  nghiêm mặt, giọng điệu kiên định, từng từ từng chữ vang lên:
“Không… ngươi chính là chủ nhân.”
 mỉm , đưa tay xoa nhẹ mái tóc dài rối bời của , giọng  dịu dàng:
“A Liễm,  lâu  gặp.”