"Hứa Chi và Đặng Trường Văn cùng  về chỗ trú tạm. Cá   nướng xong xuôi. Sợ cá  cháy, Đặng Trường Văn  dựng mấy xiên cá cách đống lửa một ,  để giữ ấm mà   nướng quá lửa.
“Lại đây ăn lẹ ,  đói lả cả   đây .” Đặng Trường Văn nuốt nước miếng ừng ực.
Anh  cầm một xiên lên, đưa miếng cá đầu tiên cho Hứa Chi.
Hứa Chi bẻ đôi miếng cá, đưa phần lớn hơn cho Đặng Trường Văn. Con cá  nặng đến mấy cân, đủ cho cả hai ăn no nê. Tuy cũng đói nhưng sức ăn của cô chắc chắn  bằng Đặng Trường Văn, nên ăn ít hơn một chút cũng chẳng .
Thấy Hứa Chi nhường  miếng cá lớn hơn, Đặng Trường Văn  hề hề: “Cảm ơn nhé,    khách sáo nữa .”
“Ăn .” Hứa Chi c.ắ.n một miếng. Thịt cá ngon đến ngỡ ngàng, bên trong mềm ngọt, bên ngoài lớp da  giòn rụm. Lớp mỡ cá béo ngậy tươm  giữa phần da và thịt, hương thơm quyến rũ khiến    ăn một miếng là  tài nào dừng  .
Cả hai đều đói meo nên ăn ngấu nghiến như hổ đói.
“À  , ban nãy cô   mà lâu thế?” Đặng Trường Văn chợt nhớ   đợi Hứa Chi  lâu, lúc nãy định hỏi mà  quên béng mất.
“Gặp hai  chơi và hai con quái vật sương mù, nên  cầm chân một lúc.”
“Người ?”
“C.h.ế.t .”
“Còn quái vật? Cũng c.h.ế.t luôn  ?”
Hứa Chi gật đầu: “Người thì  quái g.i.ế.c, quái thì   g.i.ế.c. Quái vật sương mù ban đêm khá mạnh, g.i.ế.c một con  cộng những 50 điểm.”
“Nhiều  ? Ban ngày một con to cũng chỉ  20 điểm thôi mà, ban đêm chúng nó ghê gớm đến thế cơ ?” Đặng Trường Văn  tài nào hình dung nổi dáng vẻ của lũ quái vật sương mù về đêm.
“Ừm, lát nữa ăn xong  định  săn tiếp. Anh thì ?”
“... Vậy   cùng cô.”
Đặng Trường Văn vốn định ở  giữ chỗ, nhưng lỡ Hứa Chi   mà chỗ   gặp nguy hiểm thì ? Nghĩ tới nghĩ lui,  cùng Hứa Chi vẫn là an  nhất.
Hứa Chi  định  săn thì Đặng Trường Văn bỗng biến sắc,   hạ giọng: “Hình như bên   .”
Anh  nhăn mặt  trò, trông đến là buồn .
Hứa Chi  sang, quả nhiên thấy một bóng  lấp ló.
Đặng Trường Văn  bật dậy, quát lớn: “Ai ở đó? Ra đây mau!”
Giọng   đầy tự tin, tay lăm lăm vũ khí như thể sẵn sàng lao lên bất cứ lúc nào.
Vân Khê bước , vẻ mặt  chút lúng túng.
Hứa Chi khá bất ngờ,  ngờ  chạm mặt nhanh đến .
“ chỉ  ngang qua xem thử thôi.”
Thấy là một cô gái, giọng Đặng Trường Văn cũng dịu  hẳn: “Vậy cô lén la lén lút  gì, ai  cô  ý đồ gì.”
Vân Khê đáp: “ đang định  thì   phát hiện.”
Thính giác của Đặng Trường Văn  nhạy,   Vân Khê vô tình giẫm  một cành cây khô, tiếng động đó      thấy ngay.
Đặng Trường Văn liếc  tên và điểm tích lũy của cô gái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-sinh-ton-tu-can-nha-do-nat-zhrm/chuong-148.html.]
Trùng hợp thật, cô gái  chẳng  cũng là một  chơi  bảng xếp hạng .
Hứa Chi chỉ cúi đầu ăn cá,   tiếng nào.
Vân Khê ngập ngừng hỏi: “Hai   cùng một khu,   lập đội với  ?”
Đặng Trường Văn đáp: “Chuyện ... Bọn  thấy hợp cạ nên tạm thời  chung thôi.”
Điểm của  thì ai cũng thấy cả,   dĩ nhiên  thể vênh váo  là “liên minh cường giả” . Dù lý do đưa    gượng gạo,   cũng chẳng đời nào  cho Vân Khê  là do  mặt dày bám theo Hứa Chi.
Hứa Chi  phản bác, cô chẳng để tâm chuyện . Đặng Trường Văn thể hiện khá ,     cùng cũng đỡ   ít phiền phức.
Thật , Vân Khê  tin lời Đặng Trường Văn cho lắm.
Trong mắt cô, thực lực hai   chênh lệch khá rõ. Hứa Chi  xinh   lợi hại, còn Đặng Trường Văn trông quá đỗi bình thường.
 cũng  thể trông mặt mà bắt hình dong, Vân Khê thầm nghĩ,  lẽ    điểm mạnh nào đó mà   thấy.
Đặng Trường Văn thì thầm lẩm bẩm trong bụng: “Cô   còn  , cứ hỏi tới hỏi lui. Chắc là thấy Hứa Chi  mạnh  ngầu còn  thì trông phèn quá, nên thấy cái tổ hợp  nó sai sai đây mà.”
Vân Khê cũng thấy   nhiều chuyện, đang định rời  thì bụng cô bỗng réo lên một tràng “ọt ọt ọt”  to.
Cả Đặng Trường Văn và Hứa Chi đều  thấy.
Ngay lập tức, hai tai Vân Khê đỏ bừng.
Đáng sợ nhất chính là khi  khí bỗng nhiên im bặt.
Đặng Trường Văn thầm nghĩ, lúc  mà   phá lên thì   thất đức.
 bầu  khí đúng là ngượng c.h.ế.t  . Anh  đang định lên tiếng phá vỡ sự im lặng thì thấy Vân Khê    bỏ chạy.
Anh  chỉ kịp “ê” một tiếng, Vân Khê  chạy mất dạng.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
“Sao chạy nhanh dữ ?” Đặng Trường Văn lẩm bẩm. “Bụng kêu to thế , chắc là đói cả ngày .”
Bọn họ  đồ ăn, nhưng cũng  dư dả đến mức hào phóng chia cho  lạ. Vân Khê chạy  cũng , nếu  thì   cũng chẳng  nên xử sự thế nào.
Đặng Trường Văn liếc  Hứa Chi. Cá là do Hứa Chi mang về, cô  lên tiếng thì cũng chẳng đến lượt   quyết định  nên chia cho  khác  .
Hứa Chi vùi xương cá xuống đất  uống một ngụm nước mưa trữ trong ống tre.
“No ?”
Đặng Trường Văn đặt miếng cá còn dang dở xuống: “Cũng tàm tạm .”
“Anh dọn dẹp một chút ,  treo chỗ cá còn  lên cây.”
Cô thoăn thoắt trèo lên, treo hai con cá  ăn lên một cành cây cao.
Đặng Trường Văn hỏi: “Có cần dập lửa ?”
Hứa Chi đáp: “Dập , lát về  nhóm , đỡ phí củi mà ánh lửa cũng dễ thu hút  khác.”
Cô nhặt thêm vài cành cây to, ngụy trang  chỗ ẩn náu. Nếu  đến thật gần, sẽ chẳng thể nào phát hiện  .