Hứa Chi hiện đang ở khu vực 6.
Cô chắc chắn  đến khu vực khó hơn để farm quái. Quái vật càng nhiều, điểm tích lũy và vật phẩm nhận  càng cao. Hệ thống đặt  quy tắc  thực chất là cho  chơi một cơ hội để tự lựa chọn: hoặc là mạo hiểm farm điểm kiếm đồ, hoặc là tìm một nơi an  để chờ cuộc thi kết thúc.
Một giờ  quái vật sẽ   mới, nếu   ở  những khu vực nguy hiểm nhất thì  nhanh chân rời . Ngược , những cao thủ ở các khu vực lân cận cũng cần tranh thủ thời gian để tiến  các khu vực đầu.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Hơn nữa, buổi tối là thời gian nhân đôi vật phẩm. Nếu  kiếm nhiều đồ, họ  sớm   năm khu vực đầu tiên, bởi năm giờ ,    cũng   nữa.
Hứa Chi giải thích các quy tắc mới cho Ngôn Trầm .
“Sao nào? Em   ?”
Hứa Chi  chút do dự.
Khu vực 1, độ khó 5 .
Cô  thử thách bản  một chút, nhưng  sợ  quá sức. Khu vực 1 chắc chắn sẽ quy tụ  cao thủ, mà bây giờ cô chẳng khác nào một miếng bánh béo bở. G.i.ế.c cô là  thể nhận ngay 1000 điểm tích lũy."
"Hứa Chi thở dài, vốc vội vạt nước mưa đọng  lá cây để rửa mặt. Cô nhảy xuống khỏi  cây, phủi  những vết bẩn dính  quần áo  kéo sụp chiếc mũ lưỡi trai.
“ cũng  rõ nữa,  cứ đến khu vực 5  ,  tính .”
Ngôn Trầm  vẻ mặt đắn đo của cô, dường như  đoán   suy nghĩ trong lòng.
“Không  , cô    cũng . Giờ cô  thứ mấy  bảng xếp hạng điểm ?”
Hứa Chi đáp: “Vẫn hạng nhất. Đêm qua  kiếm thêm  mấy trăm điểm, tạm thời coi như  giữ chắc vị trí.  thấy điểm của Nghiêm Từ cũng  tăng lên  bao nhiêu.”
Ngôn Trầm gật đầu: “Cô và   thứ hai hiện chênh  bao nhiêu điểm?”
Hứa Chi : “Chưa tới 300 điểm.”
Ngôn Trầm trầm ngâm: “Vậy thì cũng  nhiều lắm. Lỡ như   gặp  một  chơi trong bảng vàng thì sẽ vượt qua cô ngay lập tức.”
“ ,  cũng nghĩ thế. Cách biệt  tới 1.000 điểm thì vẫn  thể nào yên tâm .”
Dĩ nhiên Hứa Chi  vị trí đầu bảng của  đang lung lay dữ dội. Dù , cô cũng  cố gắng hết sức để củng cố nó.
Ngôn Trầm đề nghị: “Hay là đến khu vực 1 . Có  ở đó.”
Hứa Chi đáp: “ mà, chuyện     chơi,  nghĩ  nhất đừng để quá nhiều  . Lỡ như cả thế giới game  đều  tin  một sự tồn tại đặc biệt như ,  thêm khu vực 1 chắc chắn  là cao thủ...”
Đến lúc đó, nhỡ  mấy  chơi liên thủ nhắm  cô, cô  kéo theo Ngôn Trầm  rắc rối thì quá nguy hiểm.
“ thấy  vẫn nên đến khu vực 2 hoặc khu vực 3 thì hơn.” Hứa Chi càng nghĩ càng thấy đây là quyết định đúng đắn.
“Cứ quyết định  ,  thôi.”
Trời  tạnh mưa, lũ quái vật đều  lẩn trốn, những cụm sương mù cũng  kịp ngưng tụ . Hai   suốt dọc đường mà  gặp bất cứ nguy hiểm nào, chẳng mấy chốc   về nơi ẩn náu tạm thời.
Đặng Trường Văn vẫn đang ở trong căn cứ.
Thấy Hứa Chi và Ngôn Trầm trở về,   mừng đến phát .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-sinh-ton-tu-can-nha-do-nat-zhrm/chuong-164.html.]
“Cuối cùng hai  cũng về .”
Vết thương của   tuy  lành hẳn, hôm qua chỉ  thể gắng gượng  dậy, nhưng hôm nay    bình thường  . Anh  đang nghĩ, nếu Hứa Chi và Ngôn Trầm   ,   sẽ  rời khỏi đây để đến khu vực an . Bằng , đợi lát nữa quái vật xuất hiện trở , khu vực 5 cũng sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm.
Thật ,   vốn nên rời  từ sớm, nhưng  sợ Hứa Chi   tìm  nên vẫn luôn kiên nhẫn chờ ở đây.
Chờ đợi lâu như ,   thực sự  nơm nớp lo sợ, chỉ sợ một giờ nữa trôi qua, xung quanh sẽ  lúc nhúc  quái vật.
Hứa Chi hỏi: “Anh thấy trong  khá hơn ?”
Đặng Trường Văn đáp: “Khá hơn nhiều .  còn đang      đây. Hai  định   thế?”
“Đến khu vực 3 .”
“Không  khu vực 1 ?”
Hứa Chi lắc đầu: “Không .”
Đặng Trường Văn lộ vẻ do dự: “Chắc   đến khu vực 10 thôi.  cảm thấy   theo cô sẽ trở thành gánh nặng mất.”
Miệng thì    rời xa Hứa Chi, nhưng   khó khăn lắm mới thăng cấp . Giờ  là một thương binh,  theo  những vướng chân vướng tay mà bản  cũng gặp nguy hiểm,  cần thiết  cố đ.ấ.m ăn xôi.
Hứa Chi  hề cho rằng Đặng Trường Văn là gánh nặng, chủ yếu là vì chính cô cũng  thể đảm bảo an  cho bản , nên  thể khuyên   cùng   mạo hiểm.
“Dao của  cứ cầm lấy , đó là vũ khí đỏ,  cầm để phòng .”
Đặng Trường Văn sững sờ, vũ khí đỏ ?
Thứ  mà  là vũ khí đỏ ư?
Vậy tại   đưa cho ? Món đồ  quý giá quá !
“Không  , vũ khí đỏ chính cô  cần dùng ?”
Hứa Chi đáp: “Không cần,  quen dùng kiếm hơn.”
Lúc  Đặng Trường Văn mới nhận , thanh kiếm của Hứa Chi  lẽ cũng là vũ khí đỏ.  là  mắt  thấy Thái Sơn, ngay từ đầu     hề phát hiện .
“Vậy...   nhận thật nhé.”
Hứa Chi : “Ừm. Thời gian  còn sớm, chúng  cũng   ,  tự  cẩn thận một chút.”
Đặng Trường Văn lưu luyến  nỡ, khẽ c.ắ.n môi gật đầu.
Hứa Chi    bữa tiệc nào  tàn. Nếu  quyết định, thì  cần  lằng nhằng, níu kéo  lúc , cũng chẳng  sinh ly tử biệt.
Thế là, cô thu dọn đồ đạc, gật đầu với Ngôn Trầm  chuẩn  lên đường đến khu vực 3.
Đặng Trường Văn   vài bước  liên tục ngoái đầu , thấy Hứa Chi và Ngôn Trầm sắp  xa.
Anh  bỗng hét lớn: “Hay là  vẫn  theo hai  nhé!”