Vì , câu “ thế  gọi em đến đây ” của Hứa Chi cũng chỉ là một lời than thở trong lúc mệt mỏi mà thôi.
Dùng rìu vàng mà còn đuối sức thế ,   những  chơi khác dùng rìu thường chặt cây sẽ vất vả đến nhường nào.
So với bao  chơi khác đang  chật vật xoay xở, Hứa Chi  là may mắn lắm .
Hứa Chi tranh thủ nghỉ ngơi một lát, lót  chút đồ ăn  gửi tin nhắn cho Lê Mộng: “Cậu đến đảo Hoa Điểu  ?”
“Mọi  bên đó thế nào ?”
Nghe  vẻ  nhiều chuyện, nhưng chủ yếu vẫn là cô thật lòng quan tâm đến Lê Mộng.
Lê Mộng  trả lời ngay, điều  cũng  trong dự đoán của cô. Dù  thì   cũng đang ở đảo Hoa Điểu,  gì  thời gian mà lướt tin nhắn.
Chắc  đến tối muộn hoặc sáng mai mới  hồi âm.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Chiều đến, Hứa Chi lấy  bữa trưa là một hộp cơm sườn hầm khoai tây nóng hổi. Món   chắc bụng   tiện lợi.
Ngôn Trầm cũng nấu cho cô món khác, nhưng   cộng điểm thể lực, nên Hứa Chi vẫn ưu tiên ăn đồ ăn do Lê Mộng chuẩn .
Phần cơm ít thịt nhiều,  hơn mười miếng sườn thơm phức, ăn xong no căng cả bụng, còn  cộng thêm 10 điểm thể lực.
Chặt cây cả buổi sáng, điểm thể lực của cô gần như  cạn kiệt.
Vì , Hứa Chi  uống thêm hai lọ t.h.u.ố.c năng lượng.
Thấy Nhện Bảo cũng lân la đòi ăn, Hứa Chi tinh nghịch chìa cho nó mẩu xương sườn, bụng bảo  chỉ định trêu nó một chút. Ai ngờ, con nhện nhỏ tỏ  khoái trá  mặt, gặm miếng xương kêu “rôm rốp”  chén sạch sành sanh.
Sườn  là loại sườn non ngon nhất,  cả sụn giòn sần sật. Nhện Bảo ăn xong còn ngóc đầu đòi thêm.
Hứa Chi ngượng chín cả mặt, con nhện ngốc  đúng là chẳng  kén chọn gì cả.
Cô vội vàng lấy một phần thịt nướng cho nó: “Cưng ăn cái  .”
Nhện Bảo vẫn dán mắt  mấy mẩu xương: “Ta  ăn cái  cơ.”
Đó là đồ thừa cô  ăn qua! Sao một con nhện   sở thích gặm xương thế .
Mục tiêu một vạn khúc gỗ vẫn   thành, Hứa Chi thực sự mệt rã rời. Cô  chặt đến tối mịt mà vẫn  xong việc, thật sự   động tay động chân thêm nữa.
Hai tay cô run lên bần bật, cứ nhấc vật nặng là  đau nhói.
 cũng chỉ còn một chút nữa là đạt  mục tiêu một vạn khúc. Cô  chặt  hơn tám nghìn khúc gỗ, cánh rừng  gần như   cô san phẳng, chỉ còn  mười mấy cây đang treo lơ lửng để lấy nhựa cây.
Trời tối từ sớm, bây giờ  là mười giờ đêm. Hứa Chi nghỉ ngơi một lát, chuẩn  ăn tối. Lúc sáu giờ, thấy mục tiêu còn xa vời quá nên cô chỉ ăn tạm vài món ăn vặt, ai ngờ cứ thế cầm cự đến tận bây giờ mà vẫn  xong việc.
Dù  thì lát nữa cũng  ngủ,  cần hồi phục thể lực nữa, cô  thể ăn món Ngôn Trầm  cho .
Ngôn Trầm  món bánh cuộn thịt.
Một chiếc bánh cuộn to hơn cả mặt   cắt , bên trong đầy ắp thịt kho tàu, xà lách, trứng chiên và khoai tây thái sợi.
Trông nó khá giống món bánh mì kẹp khổng lồ mà Hứa Chi  ăn ở thế giới thực,  còn  rưới thêm một chút sa tế, mùi thơm nức mũi.
Chẳng  Ngôn Trầm nghĩ    món , nhưng trông    dáng lắm.
Cô đồ rằng  là  phương Bắc, chứ  miền Nam hiếm ai nghĩ đến việc  món bánh cầu kỳ thế .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-sinh-ton-tu-can-nha-do-nat-zhrm/chuong-349.html.]
Ăn hết cả cái bánh,  uống thêm một chai nước, Hứa Chi suýt nữa thì no căng đến  thở nổi.
Chắc Ngôn Trầm thấy sức ăn của cô lớn quá, sợ cô ăn  đủ no đây mà.
Tuy nhiên, hương vị thì ngon  chê   . Nếu Ngôn Trầm là  chơi, chắc chắn  cũng  thể học  kỹ năng nấu nướng, đến lúc đó tay nghề sẽ chẳng kém Lê Mộng .
 Hứa Chi  nghĩ, nếu Ngôn Trầm là  chơi, dường như  chẳng thua kém ai ở bất cứ phương diện nào, thậm chí  thể  là cực kỳ mạnh.
Anh  bơi,  câu cá,  nấu ăn, việc trồng trọt và chăn nuôi trong nhà cũng một tay  xử lý gọn gàng ngăn nắp, mà sức chiến đấu cũng  đáng gờm.
Nghĩ  nghĩ ,   Ngôn Trầm  trợ thủ thế , đúng là cô  vớ  của hời.
Mình  đối xử  với   hơn một chút mới .
Trở về sẽ giúp  đóng một cái giường lớn hơn, trang hoàng  phòng ốc một chút, và san sẻ bớt công việc cho .
Cứ quyết định  .
Ăn uống no nê, cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến rã rời.
Hứa Chi lướt kênh trò chuyện một lát  quyết định  ngủ sớm, mai còn dậy sớm  hái nấm.
“Đào  ,  cuốc một cái   đá dịch chuyển đảo nhỏ!”
“ cũng thế!   mở từ rương vật tư .”
“Có ai vớt  thứ gì   biển ? Sao hôm nay  vớt cả ngày  rác thế ?”
“Vận may kém quá ? Ông  bao nhiêu điểm may mắn?”
“Không thể nào,  hơn 70 điểm may mắn,  thể kém .”
“Hơn 70 điểm thì đúng là  kém,  chắc do vật phẩm trôi nổi  biển quá tệ , chịu thôi.”
“ vớt  một cái rương màu trắng.”
“Thấy , vẫn   vớt  rương mà.”
“Mở   cỏ dại, đúng là cạn lời! Điểm may mắn của  tận 80 đấy!”
Đọc đến đây, Hứa Chi bật  thành tiếng. Xem   thể trách Ngôn Trầm xui xẻo ,   đều như  cả.
Cô đem chuyện  kể cho Ngôn Trầm, định bụng an ủi , bảo  đừng nản lòng.
Ngôn Trầm : “Anh vớt  .”
Ngay  lúc Hứa Chi gọi cho ,  bao nỗ lực  ngừng nghỉ,   vớt  một chiếc rương màu đỏ.
Hứa Chi hỏi dồn: “Vớt  gì thế?”
Ngôn Trầm đáp: “Một chiếc rương vật tư màu đỏ.”
Hứa Chi: “!!”
Người chơi  80 điểm may mắn chỉ vớt  rương trắng,  mà Ngôn Trầm   thể vớt  rương đỏ!
“Mở  xem  !”