Dư Tô để ý thấy  đàn ông   vẻ  căng thẳng, còn cô gái bên cạnh  cực kỳ bình tĩnh.
 
“Đi thôi, Tiểu Ngư.” Vương Tam gọi.
 
Dư Tô gật đầu,  nhịn  đùa một câu:
“Dạ, Tiểu Tam~”
“...Hử.”
 
Vương Tam bật , một nụ  khiến Dư Tô nổi cả da gà.
Biết điều quan trọng hơn giữ mạng, Dư Tô lập tức thu  vẻ láu cá, cô còn  ôm đùi lão đại để sống sót cơ mà. Cô ho nhẹ một tiếng,  lành:
“Chỉ là đùa tí thôi mà, lão đại,   nào!”
 
Trong đại sảnh là một chiếc bàn ăn  lớn. Dư Tô  theo Vương Tam  xuống bên ,  đàn ông lực lưỡng và cô gái  thì chọn  cách họ xa nhất, ở phía đối diện.
Vị trí Dư Tô  đối diện với cửa lớn của nhà nghỉ, cánh cửa gỗ cũ kỹ đang mở toang,   ngoài là một cơn mưa như trút nước.
 
Mưa rơi ào ào, rơi xuống nền đất b.ắ.n tung từng vệt nước như đá ném  mặt. Nếu  dính , chắc chắn sẽ  đau.
 
 lúc , cầu thang gỗ phát  tiếng bước chân chạy gấp gáp “bình bịch, bình bịch”.
Dư Tô  đầu , thì thấy một  đàn ông gầy gò đang chạy xuống với vẻ mặt hoảng loạn.
 
Anh  thấy bốn  đang  trong sảnh thì sắc mặt càng thêm tái mét:
“Các  là ai? Là bọn truyền bá đa cấp đúng ?!   rời khỏi đây ngay!”
Không đợi ai trả lời,    lao nhanh về phía cửa lớn.
 
Vương Tam  đó, ngón trỏ  lười biếng gõ nhịp  mặt bàn. Khi   gần chạm đến cửa,  mới chậm rãi :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-1-3.html.]
“ khuyên …  nhất đừng  ngoài. Nếu  sẽ ch/ết đấy.”
 
Người  khựng  một nhịp,  đầu lườm Vương Tam đầy hằn học, nghiến răng :
“Sao? Các  còn dám gi/ết  chắc?!”
Vừa dứt lời,  càng chạy nhanh hơn, phóng thẳng  màn mưa ngoài .
 
Một bước.
Hai bước.
Ba bước.
 
Chỉ đến bước thứ ba, Dư Tô liền thấy cơ thể  đột nhiên run rẩy dữ dội. Tiếp theo đó là tiếng hét thảm sắc bén vang lên từ miệng , một tiếng gào đầy biến dạng.
Những giọt mưa rơi    chẳng khác gì axit sulfuric,  chạm  là bắt đầu ăn mòn.
 
editor: bemeobosua
 
Từ đỉnh đầu trở xuống, tóc tai, da thịt đều tan  với tốc độ  thể  thấy rõ, để lộ phần huyết nhục bên .
 
Chưa đến mười giây,  đàn ông   hóa thành một    m/áu  còn lấy một mảnh da! Điều kinh hoàng hơn là,  vẫn còn sống. Đau đớn đến mức lăn lộn giữa nền đất, tiếng hét gào thê lương như vọng lên từ địa ngục, khiến ai  cũng dựng tóc gáy.
 
Nửa phút , tiếng gào thảm thiết dần yếu , cơ thể  cũng  còn động đậy nữa,  thẳng đơ giữa cơn mưa lớn, để mặc cho nước mưa lạnh lẽo  ngừng cuốn trôi lớp thịt m/áu  trần trụi.
 
Dư Tô cảm thấy tim  đập nhanh hơn. Một thứ cảm xúc kỳ lạ, nửa sợ hãi nửa hưng phấn đan xen,  khiến cô bất ngờ…  chút mong đợi.
Không sai, cô đang mong đợi.
Cuộc sống bình thường, ngày tháng nhàm chán, những năm tháng ngột ngạt  thật sự…  đổi .
 
“Chậc, mỗi  đều  gặp kiểu tân binh đầu đất thế .”