103.
 
Tất cả   đều im lặng, ngay cả  sáu đang ôm đầu bò dậy từ  đất cũng    lời nào.
Ngô Nhã  gượng hai tiếng, : "Mọi , ăn tiếp , coi chừng thức ăn nguội mất ngon."
 
Số một ho khan một tiếng, là  đầu tiên cúi đầu ăn.
Cái ghế của  sáu gãy mất một chân, lúc      chỗ , một   cạnh bàn, trông vô cùng lúng túng.
 
 ngay cả như ,   cũng  dám  thêm gì với Ngô Nhã.
May mắn , lúc  quản gia  thấy động tĩnh liền bước đến, thấy chiếc ghế đổ  đất phía   sáu,   vỗ mạnh  trán, : 
 
"Ối trời,  giúp việc  khi    với  cái ghế  sắp hỏng , nhưng   quên mất! Vị đại sư , thật sự xin ,  sẽ  đổi cho ngài một cái khác ngay bây giờ!"
 
Vẻ mặt lúng túng và bực bội của  sáu lúc  cuối cùng cũng dịu  một chút, tự tìm cho  một cái cớ để xuống nước: 
"Thì  là hỏng từ  ... Thôi ông cũng  cần phiền phức ,  ăn no , xin phép về nghỉ ."
 
Nói xong,    về phía cầu thang.
Số năm miệng vẫn còn nhai cơm, nhưng vẫn  vội vàng  dậy,  với những  khác   theo  sáu.
 
Số chín đặt đũa xuống,  dậy    một lượt, :
 " cũng ăn no , về phòng  đây, tối...  xem tình hình thế nào."
 
Những  khác  thêm một lát,  cũng tản .
Dư Tô và Ngô Nhã ở , giúp quản gia dọn dẹp bát đũa  dùng, kiếm thêm một chút điểm thiện cảm.
 
Dù  nhiệm vụ   trông  vẻ chỉ diễn  trong căn biệt thự , cộng thêm cặp vợ chồng chủ nhà  về và  con trai hai tuổi, tổng cộng  bốn NPC.
 
Trong đó, chỉ   phận của quản gia là  vẻ  liên quan đến hồ/n m/a của cô con gái lớn. Nếu  thể moi   manh mối hữu ích từ miệng  , thì việc giúp đỡ  vài việc vặt quả là đáng giá nghìn vàng.
 
Sau khi giúp rửa bát xong,  khi Dư Tô và Ngô Nhã rời , Dư Tô hỏi quản gia: 
"Xin hỏi, chúng   thể  xem phòng của đại tiểu thư ?"
 
Quản gia  nãy còn tươi ,   sắc mặt liền  đổi, như  thấy điều gì kinh khủng , chần chừ một lúc mới :
 
 "Nếu hai vị  ...   thể mở cửa cho quý vị, nhưng xin thứ    dám  cùng quý vị."
Dư Tô và Ngô Nhã  ,  gật đầu: "Không vấn đề gì."
 
Quản gia thở phào một , như thể  thoát ch/ết.
Anh   một cử chỉ mời với hai , "Xin mời hai vị đại sư  theo ."
 
Trên tầng hai,  cửa phòng của cô con gái lớn, khi quản gia cúi đầu lấy chìa khóa mở cửa, Ngô Nhã kéo vạt áo Dư Tô, căng thẳng thì thầm: 
 
"Chị Lý Ngũ, trò chơi  thật sự sẽ thấy qu/ỷ ? Em  sợ."
Dư Tô nghĩ đến cảnh tượng  nãy, nghiêm túc : 
 
"Qu/ỷ cũng  nhất định đáng sợ lắm , cô đừng  linh tinh là ."
"Ưm!" Ngô Nhã mím chặt môi  và môi , khẽ đáp bằng mũi, nắm chặt vạt áo Dư Tô  dám buông, vẻ mặt đầy căng thẳng.
 
Quản gia nhanh chóng mở cửa, thực  chỉ là vặn ổ khóa bằng chìa khóa, đẩy nhẹ cánh cửa hé một khe,   dám dùng sức nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-103-1.html.]
Cứ thế,   hoảng sợ lùi  hai bước,  với hai :
 
 "Cửa  mở , hai vị  thể   , công tắc đèn ở ngay cạnh cửa. Hai vị đại sư... nếu thấy gì kỳ lạ, nhất định  nhanh chóng rút lui nhé."
 
Anh   như thể căn phòng  sẽ ă/n th/ịt ngư/ời . Dư Tô liếc  căn phòng hé một khe, chớp mắt, lớn tiếng : 
 
"Chúng  nhớ , quản gia cứ yên tâm. Ông    , thì những gì chúng  thấy trong đó, chúng  nhất định   cho  khác  ."
 
Quản gia sững : "À?"
Một tiếng động nhẹ, một cánh cửa phòng  xa  ai đó mở . Số bốn thò đầu  từ trong phòng,  về phía .
 
Dư Tô nháy mắt với quản gia,  "suỵt" một tiếng: "Được , chúng   đây."
Cô  đầu kéo tay Ngô Nhã,  về phía cửa, vươn tay đẩy mạnh cánh cửa .
 
Cánh cửa va  tường, phát  một tiếng động nhẹ.
Đồng thời,  bốn vội vã bước đến.
 
Anh  hỏi: "Các cô   trong đó ?"
Dư Tô liếc  quản gia, : "Sao   đến đây, chúng    với quản gia , chỉ  hai chúng   ."
 
Quản gia còn  kịp  gì,  bốn  chen qua Dư Tô xông  phòng.
 
Dư Tô cúi đầu  thầm,   bên trong  nguy hiểm ,  thêm   cùng thì  hơn, ít nhất khi gặp nguy hiểm tỷ lệ t/ử von/g cũng giảm bớt.
 
Số chín trông  vẻ  dễ đối phó, nhưng  bốn tính tình khá nóng vội, trong những lúc  nguy hiểm đến tính mạng,  lẽ   sẽ  suy nghĩ chu   mới hành động.
 
Rèm cửa trong căn phòng  cũng  kéo lên,  bộ căn phòng gần như tối đen,  bốn ở phía  bật đèn, nhưng bóng đèn trông  vẻ chất lượng    nhấp nháy vài cái  mới sáng lên.
 
Lúc , quản gia  lặng lẽ rời .
 
editor: bemeobosua
 
Ngô Nhã hai tay nắm chặt cánh tay Dư Tô, dán chặt  cô  .
"..." 
 
Dư Tô  đầu  cô : "Sao   cảm giác như đang đeo một con gấu túi   ?"
Ngô Nhã ngượng ngùng  hì hì hai tiếng, nhưng     ý định buông tay.
 
Trong căn phòng  bật đèn, tổng thể  trang trí theo phong cách màu hồng,  chiếc giường lớn, gối và ga trải giường đầy đủ, những đồ đạc khác trong phòng cũng vẫn còn, trông như thể vẫn luôn   ở .
 
Hai   theo  bốn  phòng,  mới quan sát sơ qua môi trường, liền lập tức chú ý đến một đôi dấu chân m/áu  sàn.
 
Dấu chân  , như thể để  khi bước ,  ở  trống giữa giường và tủ quần áo.
 
Ngô Nhã khẽ kêu một tiếng,  chằm chằm đôi dấu chân đó, thì thầm với Dư Tô: 
"Chị Lý Ngũ, cái đó, cái đó chính là dấu chân m/áu mà quản gia    ?"
 
Dư Tô gật đầu, bước về phía đó.
Ngô Nhã tuy trong lòng sợ hãi, nhưng  lúc   thể cản trở, liền vội vàng buông Dư Tô , để cô  tiện hành động.