109.
 
Bước chân của Số Chín khựng : "Cô đang  gì ?"
 
"Anh  g/iết chúng ,  ?" Dư Tô  chằm chằm về phía phát  giọng  của Số Chín,    lén  hiệu cho Ngô Nhã lùi về phía bên .
Tiếng bước chân lúc nãy, chắc chắn là của Số Chín.
 
Mặc dù  khi phát  tiếng động   lập tức lùi về vị trí cũ, nhưng điều đó cần thời gian, nên khi   lên tiếng  đừng oan uổng  , thì thời gian  trôi qua một lát kể từ khi tiếng bước chân vang lên.
 
Anh  hẳn là  ý định g/iết .
Tiếp tục giằng co trong bóng tối như thế ,  ai  khi nào cơ chế t/ử v/ong sẽ  kích hoạt.
 
"Đương nhiên  ," Số Chín khẽ , chậm rãi : " chỉ định gi/ết một  thôi."
"Vậy chắc là em ." Ngô Nhã .
 
Số Chín "ừm" một tiếng,  hề cảm thấy chột  khi  vạch trần, "Tổng   chơi chỉ còn chín ,  đến mức ch/ết quá nửa trong một đêm, nên, bây giờ chỉ cần ch/ết thêm một  là đủ ."
 
Dư Tô cũng khẽ  như  : "Vậy thì chi bằng   ch/ết ."
Giọng Số Chín  còn vang lên nữa, Dư Tô nheo mắt, kéo Ngô Nhã một cái, nhẹ nhàng bước , hướng về phía giường trong phòng ngủ.
 
Ngô Nhã nhận  tín hiệu của Dư Tô,  nguyên tại chỗ  một câu: "Số Chín, cẩn thận nhé,  sắp ngã  đấy."
Nói xong, cô bé mới theo kịp Dư Tô, nín thở, cẩn thận từng bước  về phía giường.
 
Trong căn phòng tối đen như mực, "Số Bốn" vì  vạch trần lời  dối nên  bao giờ lên tiếng nữa. Ba  còn sống sót, vì phòng  lẫn ,  ai phát  bất kỳ âm thanh nào.
 
Nửa phút , trong phòng phát  một tiếng động nhỏ,   ngã.
Và hướng phát  âm thanh chính là vị trí mà Dư Tô và Ngô Nhã   chuyện cách đó  lâu.
 
Dư Tô khẽ  thầm, liền  thấy Số Chín "chậc" một tiếng: "Miệng cô đúng là linh thật đấy,  là cô thử nguyền rủa mấy con qu/ỷ  xem ?"
 
Ngô Nhã   là kẻ ngốc, đương nhiên  thể mở miệng trả lời lời  .
"  hai  ở phía giường, phòng ngủ bé tí thế , hai  còn  thể trốn    nữa?" Số Chín tiếp tục .
 
"   động thủ với hai  nữa,  xem, bây giờ   ?"
Dư Tô chăm chú lắng  giọng  , xác định   thực sự đang  ở đó và  di chuyển nữa.
 
Tuy nhiên... dù , cô và Ngô Nhã cũng sẽ  lên tiếng.
"Cái ch/ết của Số Bốn, thực   nhất thiết là vì   đóng cửa vi phạm quy tắc trò chơi," Số Chín vẫn  tiếp:
 
 "Có lẽ, là vì ở trong phòng đủ một  thời gian, sẽ  một  chế/t thì ?"
"Để  tính xem... từ lúc trò chơi bắt đầu đến giờ, chắc  hơn mười phút  nhỉ?" Số Chín bật :
 
 "Tính ,  mười phút thì ch/ết một ,  thì ở phút thứ hai mươi, ai sẽ c/hết đây?"
Anh  một  chậm rãi  chuyện, nhưng Dư Tô và Ngô Nhã  hề đáp  một chữ nào, cả căn phòng như chỉ còn   .
 
Dư Tô  trong  trống hơn nửa mét giữa mép giường và bức tường, lông mày khẽ nhíu .
Khả năng mà Số Chín , cô cũng  nghĩ đến, đây quả thực là một tình huống  khả năng xảy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-109-1.html.]
 
Bây giờ, quá cẩn trọng cũng vô ích,  đến lúc   gì đó .
Hoặc là hợp sức với Ngô Nhã gi/ết Số Chín, hoặc là... xông  khỏi cửa, xem bên ngoài rốt cuộc  chuyện gì.
 
editor: bemeobosua
 
Tính , giế/t Số Chín an  hơn xông  ngoài. Nếu bên ngoài  qu/ỷ,  ngoài gần như chắc chắn sẽ ch/ết, còn đối với Số Chín, hai  đá/nh một,  khả năng thắng.
Dư Tô cắn răng, kéo tay Ngô Nhã, lặng lẽ bắt đầu  chữ chậm rãi  lòng bàn tay cô .
 
"Cùng ..."
  khoảnh khắc nét cuối cùng của chữ "cùng"  dứt, một luồng ánh sáng cực kỳ chói mắt bất ngờ xuất hiện.
 
Dư Tô  ánh sáng chói đến mức  tự chủ  mà nhắm mắt , thậm chí còn chảy  một chút nước mắt. Cô lập tức giơ tay che mắt, nheo mắt , ngay lập tức  về phía vị trí của Số Chín…
 
Anh  đang dựa  bức tường ở vị trí  phía  nơi Dư Tô và Ngô Nhã   chuyện. Lúc ,   cũng giống cô, giơ tay che trán chắn ánh sáng, và  về phía họ.
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt hai  chạm  giữa  trung.
 
Số Chín nhún vai, nở một nụ  trông  thiện chí: "Xem  tối nay  kết thúc , thật , chúng   trở thành những đồng đội ."
"..." 
 
Đây đúng là một diễn viên chuyên nghiệp đó.
Dư Tô  trả lời, ánh mắt khẽ di chuyển,  về phía th/i th/ể của  mới Số Ba  nền nhà trung tâm phòng.
 
Trên    dường như   bất kỳ v/ết thư/ơng nào, trông giống như đang ngủ, chỉ là tư thế   kỳ lạ, nửa   nghiêng sang một bên, nửa    ngửa.
 
Và  cánh tay  , còn  một vết giày nhỏ.
 
Dư Tô lập tức hiểu , thảo nào lúc nãy Số Chín  sơ suất phát  tiếng bước chân, hóa  là trong bóng tối  giẫm  th/i th/ể của Số Ba.
Hướng cửa, còn  t/hi th/ể của Số Bốn.
 
Số Bốn đang trong tư thế  tựa  bức tường  cửa, giống như Số Ba, dường như   vế/t thư/ơng nào cả,    giống một   ch/ết.
 
Ngô Nhã kéo vạt áo Dư Tô, chỉ về phía cửa.
Dư Tô nhận thấy,  khe cửa,  một ít m/áu tươi chảy .
Không cần  cũng , chắc chắn là... Số Một ở bên ngoài.
 
Vì  m/áu chảy , điều đó  nghĩa là tình trạng t/ử vo/ng của   chắc chắn khác với hai  bên trong , ước tính là cực kỳ thảm khốc.
 
Số Chín bước vài bước về phía cửa, nhưng  khi   đưa tay mở cửa,   tiếng hỏi của Số Sáu truyền đến từ bên ngoài:
 "Bên các  xong  chứ? Còn bao nhiêu  sống? Số Một ch/ết thảm quá."
 
Số Chín mở cửa , Ngô Nhã lập tức kêu khẽ một tiếng, nép  lưng Dư Tô.
Ngoài cửa, giữa Số Sáu đang  và ở ngưỡng cửa, chất đống một đống thịt vụn.
 
T/hi th/ể của Số Một, như thể  cho  máy ép trái cây xay nát,   tan thành bã. Sở dĩ vẫn  thể nhận   phận của   là vì trong đống bã đó còn sót  một ít vải quần áo màu đỏ.
 
Số Sáu lùi  một chút nhường đường, Số Chín  đầu  Dư Tô và Ngô Nhã một cái,  sải bước lớn  ngoài, bước qua đống thịt vụn đó.