111.
 
Dư Tô kéo Ngô Nhã  đến đầu hành lang bên , nghiêm túc đưa danh  cho cô .
"Nhiệm vụ  chắc sắp kết thúc . Sau khi  ngoài, cô  thể suy nghĩ kỹ, nếu  tham gia đội của chúng , hãy gọi điện thoại theo   để liên lạc với ."
 
Ngô Nhã cúi đầu  tấm danh  màu đen chữ bạc, ngẩng lên hỏi: "Cái ... linh vật?"
Dư Tô đỡ trán: "Đội   một tên ngốc, in nhầm danh  của  , đừng để ý đến những chi tiết nhỏ đó!"
 
Khi nhận  danh  mới từ Vương Đại Long, cô  nghĩ rằng chức danh Tổng giám đốc dễ chấp nhận hơn. Lúc đó cô còn xúi giục đá/nh Vương Đại Long một trận  ban ngày, tuy nhiên…
 
"Ồ..." Ngô Nhã cúi đầu xuống, rõ ràng đang cố nhịn , một lúc  mới nghiêm túc :
 "Được, chị Lý Ngũ, để em  ngoài suy nghĩ , chị  bụng như , dù em  tham gia  , em cũng sẽ liên lạc với chị."
Dư Tô  định , khóe mắt liếc thấy Số Chín từ phía đó  tới.
 
Ngô Nhã thấy cô  về phía  , liền  đầu , cảnh giác hỏi Số Chín: "Anh   gì?"
Trước đây Số Chín  từng  gi/ết họ, cô  vẫn còn nhớ.
 
Số Chín liếc  cô , bước qua cô đến  mặt Dư Tô,  đó chìa tay ,  hỏi: 
"  thể tham gia ?"
"..." 
 
Dư Tô cụp mắt  bàn tay   đang chìa   mặt , đề phòng hỏi: "Tại    tham gia? Anh   tổ chức ?"
Số Chín nhún vai, bất lực : "Mọi  đều nghĩ   tổ chức, đó là lý do đến giờ  vẫn   tổ chức."
Bởi vì   đều nghĩ    tổ chức, nên  bao giờ  ai mời   tham gia.
 
Dư Tô: "..." 
Lại còn  lý do kiểu  ?
Số Chín  nở nụ  ranh mãnh như cáo: "Lần  thì, trong  những  chơi còn , Số Sáu  nhiều quá   ưng, Số Mười thì bình thường, còn cô, đủ cẩn thận cảnh giác, cũng  bình tĩnh, chắc sẽ là một đồng đội  tồi."
 
Còn một lý do quan trọng nữa là, những  chơi đơn độc, thậm chí còn  hiểu rõ về trò chơi  bằng những  chơi  đội. Bây giờ nhiệm vụ thứ bảy của   sắp kết thúc ,   nhiệm vụ càng nhiều, e rằng sẽ càng khó.
Anh  cần tham gia một tổ chức, nắm bắt thêm nhiều thông tin về nhiệm vụ trong trò chơi.
 
Dư Tô  chằm chằm  mắt Số Chín một lúc, cũng  thể nhận      dối  .
Phải thừa nhận rằng,   trông  lợi hại, nếu từ chối như  thì  chút đáng tiếc.
 
Tuy nhiên,    mang đến một cảm giác nguy hiểm nào đó,   kiểu   thể   tin tưởng chỉ trong một nhiệm vụ .
Số Chín nghiêng đầu, nụ  giãn   nhiều: "Cô lo lắng cái gì chứ? Chẳng lẽ sợ  xin  điện thoại của cô để quấy rối cô ?"
 
Nói cũng đúng,  thù  oán, lẽ nào   rảnh rỗi đến mức  gây sự?
Dư Tô : " chỉ mang theo một tấm danh ,  cứ nhớ  của ..."
 
Cô thì thầm lặp  vài , Số Chín khẽ ghi nhớ, gật đầu : "Được ,  ngoài   liên lạc với cô."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-111-1.html.]
Lúc , bóng đèn  hành lang cũng đột nhiên bắt đầu nhấp nháy liên tục.
 
Ánh mắt của các  chơi lập tức đồng loạt  về phía phòng ngủ chính,  vài giây, họ  thấy một cô bé mặc váy màu vàng ngà từ từ bước  khỏi cánh cửa.
 
Cô bé trông  mười hai, mười ba tuổi,  mái tóc dài đen nhánh mượt mà, tuy  quá xinh  nhưng khi  đôi mắt cong cong, đáy mắt như chứa đựng ánh ,  thu hút.
 
Chiếc váy màu vàng ngà  may tinh xảo, kiểu dáng  , nhưng mặc   cô bé  vẻ    vặn một chút.
Trong tay cô bé cầm hai sợi dây xích sắt, xuyên qua cánh cửa,  bên hành lang ngoài cửa, nở nụ  rạng rỡ với những  chơi đang  cô bé, khẽ  một tiếng "cảm ơn".
 
Hai sợi dây xích mà cô bé đang nắm trong tay, đầu còn  vẫn ở trong phòng, đầu đó còn cao hơn  nhiều so với bên ngoài .
Dây xích khẽ rung rinh, cô bé nhíu mày, hai tay nắm lấy dây xích kéo mạnh  ngoài, gằn giọng quát: "Cút  đây!"
Khi cô bé hét lên câu đó, vẻ ngoài của cô bé loé lên, trong một hai giây biến thành một nữ q/uỷ áo đỏ chỉ còn nửa cái đầu.
 
Trong nháy mắt, cô bé  biến trở  thành dáng vẻ sạch sẽ bình thường.
 
 
Hai sợi dây xích  cô bé kéo  một đoạn nhỏ, ngay  đó, một  đàn ông lơ lửng, khắp  nát bươm từ từ trôi  khỏi cánh cửa.
Đôi chân của    còn, từ đầu gối trở xuống   biến mất, v/ết thư/ơng ở chỗ đứt lìa lởm chởm,  là   thứ gì đó gặm nhấm từng miếng.
 
Khắp  đều là v/ết thư/ơng, hai cánh tay cũng chỉ còn  một ít thịt đỏ dính  xương.
Còn khá nguyên vẹn là đầu và cổ, và một trong hai sợi dây xích,  buộc  cổ , như thể buộc một con s/úc v/ật.
Sau khi   ngoài, một  phụ nữ liền theo  bước , sợi dây xích còn  chính là buộc  cổ cô .
 
editor: bemeobosua
 
Và tay chân cô    nguyên vẹn, v/ết thư/ơng duy nhất  khắp cơ thể cô … là ở bụng của cô .
Nhìn thấy cô   khoảnh khắc đó, Ngô Nhã khẽ kêu lên,  kinh tởm  kinh ngạc nắm c.h.ặ.t t.a.y Dư Tô.
Dư Tô cũng cảm thấy  kinh tởm…
 
Bụng của  phụ nữ   khoét một lỗ  lớn, lớn đến mức  bộ thịt ở bụng đều  còn, bên trong… chắc cũng  còn nội tạng nữa.
 
Sở dĩ  chắc là vì trong cái lỗ lớn ở bụng cô ,  một  bé nhỏ xíu đang cuộn tròn.
Trên khuôn mặt xanh xao của  bé, đôi mắt to tròn sáng ngời   bên ngoài đầy vẻ tò mò thông qua bụng của  phụ nữ.
 
"Con  đưa họ  xin   ." Cô bé nắm hai sợi dây xích,   , cúi chào về phía các  chơi.
 
Ngay  đó, hình ảnh ba linh hồn đó dần dần trở nên trong suốt, mờ ảo  hành lang, cho đến khi biến mất.
Đèn nhấp nháy trở  bình thường, các  chơi còn  kịp  thêm vài câu,   lượt trở về hiện thực.
 
Dư Tô  đó trấn tĩnh một lát,   nhiều cảm xúc về nhiệm vụ  .
Một gia đình hạnh phúc, chỉ vì sự ngoại tình của  đàn ông chủ nhà mà tan nát nhà cửa, thậm chí  còn một ai sống sót…