Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
 lúc , Phong Đình đang rót nước đột nhiên nhanh chóng  tới,   một lời nào mà giật lấy điện thoại từ tay Dư Tô, nhanh chóng bấm vài cái,  lấy điện thoại của   nhấn xác nhận.
Khi giao diện lập đội xuất hiện, Dư Tô ngẩn , hỏi: "Anh  gì ?"
Phong Đình khẽ cau mày,  chằm chằm  bốn chữ "Dinh thự nhà họ Vương"  điện thoại,   một lời nào.
Và việc lập đội  thành công, đồng hồ đếm ngược cũng sắp kết thúc, Dư Tô  kịp hỏi thêm, thì  mắt loé lên, cô  bước  nhiệm vụ.
 
editor: bemeobosua
 
Trước mắt là một con đường nhỏ uốn lượn, hai bên là những cánh đồng xanh mướt, trồng  nhiều lúa đang phát triển .
Nắng vàng rực rỡ, gió nhẹ mơn man, trong gió thoang thoảng mùi cỏ xanh tươi mát, khiến   vô cùng dễ chịu.
Dư Tô  đầu  quanh, chỉ thấy ở cánh đồng xa xa,   vài  đang  nông.
Họ đội nón lá, quần áo dính đầy bùn đất, đang chăm chỉ  việc  đồng.
Ánh mắt  xa hơn nữa,  thể thấy một con đường lớn hơn một chút, đó là đường đất, hai bên trồng những hàng cây  kích thước gần bằng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-112-4.html.]
Xa hơn nữa,  thể  thấy những đường nét của vài ngôi nhà, cùng với khói bếp lượn lờ bốc lên từ ống khói.
 
Lại là một vùng nông thôn, Dư Tô lập tức nhớ đến ngôi làng nhỏ  núi nơi xảy  vụ bu/ôn ng/ười  .
Tuy nhiên, ngôi làng  mắt , xung quanh   núi cao  cây lớn che chắn, những ngôi nhà  xây dựng cũng khá ,  giống như một nơi nghèo nàn, lạc hậu.
Vậy thì, nhiệm vụ   sẽ như thế nào đây?
Dư Tô nghĩ đến bốn chữ "Dinh thự nhà họ Vương"  tiêu đề nhiệm vụ, thầm nghĩ, bây giờ chắc là  tìm đến nhà họ Vương thôi.
Xung quanh  thấy bóng dáng  chơi nào khác, Phong Đình  lập đội với cô, nhưng cũng  ở gần đây.
 
Cô suy nghĩ một chút,  dọc theo con đường nhỏ một đoạn, định tìm một  dân đang  việc  đồng để hỏi đường.
Khi cô  đến bên cạnh một  dân  năm mươi mấy tuổi, hỏi thăm nhà họ Vương ở , cô lập tức cảm thấy sự khinh bỉ từ đối phương.
Ông  : "Cô gái , đây là làng Vương Gia của chúng , mười hộ thì  đến bảy hộ mang họ Vương! Cô tìm ai cơ?"