Dư Tô hỏi: "Ch/ết  ư?"
Ông   ha hả vài tiếng, xua tay : "Đương nhiên là  ch/ết , nếu mà ch/ết thì căn nhà   sớm  cảnh sát phong tỏa, bây giờ mấy đứa cũng  đến  !"
Dư Tô gật đầu : "Vậy  đất  hai , còn một  nữa  ạ? Không   ba  cùng đến ?"
Người nông dân lắc đầu : 
"Biến mất ,  đất  một nam một nữ, còn một nữ sinh viên khác thì mất tích, đến giờ vẫn  tìm thấy  ! Cha  cô bé  đây cứ cách một thời gian  đến đây tìm , hai tháng gần đây  thấy đến,   đến thì   đang mang thai, chắc là  định tìm con gái nữa ."
Dư Tô tiếp tục hỏi: "Vậy  đó chắc còn xảy  chuyện khác nữa   ạ? Bác  ,   lừa bạn  cùng đến, kết quả bạn ch/ết, còn   sống sót? Vậy  ở đây vẫn   ch/ết  ạ."
 
" là   ch/ết, chuyện  quái lạ lắm." Ông  tặc lưỡi, : 
"Lần đó  bốn  cùng đến, hai nam hai nữ,     là một trong  những  đàn ông đó đang theo đuổi một cô gái, bên nam lừa một  bạn cùng đến, chắc là để cổ vũ  , bên nữ cũng dẫn một  bạn cùng đến.
Rồi thì… họ ở một ngày đầu tiên,   chuyện gì, đến tối hôm  thì xảy  chuyện. Nửa đêm, tiếng la hét thảm thiết lớn đến nỗi  cho tất cả chó trong làng đều sủa rân lên! Hơn chục  gan  bàn  cùng đến xem  chuyện gì, còn  kịp đến nơi thì  thấy một  đàn ông chạy về phía họ.
 
Người đàn ông , chính là  duy nhất sống sót. Hai cô gái  và bạn của  , đều ch/ết ở đó. Sau đó cảnh sát đến điều tra,  rằng  đàn ông  ch/ết nửa đêm cầm da/o ch/ém ch/ết hai cô gái, ch/ém xong    tự đâ/m  một nhát, cô  xem  quái lạ , cái  rõ ràng là  m/a qu/ỷ nh/ập  còn gì!"
Dư Tô tán thành gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, ví dụ đầu tiên thì  đáng kể,  thể là do ông say rượu tự  say xỉn, lơ mơ  , còn việc chân  cử động  cũng  thể giải thích,  lẽ là do ở đó giữ nguyên một tư thế suốt đêm,  chân  tê liệt.
 ví dụ thứ hai , thì quả thực  kỳ lạ.
Hoặc là  sống sót   giế/t ba    ngụy tạo hiện trường, hoặc là  đàn ông  chế/t  thực sự  qu/ỷ á/m.
 
Đương nhiên khả năng thứ hai rõ ràng cao hơn nhiều, dù  thì họ  thù  oán, căn bản  cần  gi/ết .
Hơn nữa, các nhiệm vụ do APP đưa , từ  đến nay đều mang màu sắc tâm linh. Vì , ngôi n/hà m/a , chắc chắn  m/a thật.
… dù  m/a  , cô cũng  đến đó một chuyến .
"Cô gái ,  khuyên cô một câu, tranh thủ bây giờ còn kịp, mau về nhà , đó   là chỗ  lành gì !" Người nông dân khuyên nhủ.
Dư Tô thầm nghĩ, nếu  thể về thì cô cũng  về chứ, bây giờ cô đang  ép buộc " hổ trong núi, vẫn cứ tiến  hang hổ".
Cô bất lực gật đầu, hỏi một câu: "Bác ơi, bác   nhiều như ,   nhắc đến kẻ gi/ết  trong vụ án nhà họ Vương năm xưa ạ?"
 
editor: bemeobosua
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-113-2.html.]
 
Đối phương lắc đầu, vẻ mặt khá tiếc nuối: "Lúc đó cảnh sát  tìm , nhiều năm như  , những kẻ gi/ết  đó e rằng mãi mãi cũng  thể tìm   ."
Dư Tô truy hỏi: "Sao bác   chỉ  một kẻ gi/ết  ạ?"
"Cái  chẳng đơn giản , một  gi/ết ch/ết bảy  nhà họ Vương, đó   một   thể  ?"
 Người nông dân liếc cô một cái, Dư Tô gần như  thể  thấy  mặt ông   mấy chữ " cô ngu thế".
Dư Tô hỏi thêm một chút, liệu ông  và những  dân khác trong làng những năm qua  lén lút đoán xem h/ung th/ủ là ai , nhưng câu trả lời nhận  là .
Không  là  bàn tán, trong vài năm  khi gia đình đó ch/ết, gần như cứ tụ tập  là họ   về chuyện , nhưng  ai từng nghĩ  bất kỳ ai  mối thù sâu đậm đến  với nhà họ Vương.
 
Giữa những  dân trong làng vốn dĩ cũng chỉ  những chuyện vặt vãnh, cùng lắm là cãi  một chút  thôi, ai mà    chuyện táng tận lương tâm như  chứ?
Và cảnh sát cũng  tìm thấy bất kỳ bằng chứng  lợi nào tại hiện trường vụ án, phương pháp phá án thời đó cũng  phát triển bằng bây giờ, nên một  manh mối nhỏ tại hiện trường   thể   bỏ qua,  đó  biến mất theo thời gian.
Tóm , vụ án diệt môn ,  thể sẽ trở thành một vụ án vĩnh viễn  lời giải.
Dư Tô nghĩ, chắc  hỏi  thêm manh mối nào nữa, bèn gật đầu :
 "Vâng, cảm ơn bác   cho cháu nhiều như ,  cháu xin phép  tìm bạn cháu , kể cho cô   những điều bác  ,  khuyên cô  cùng rời .  cháu và cô   hẹn gặp ở Dinh thự nhà họ Vương, cháu vẫn  đến đó một chuyến, bác  thể cho cháu  vị trí cụ thể của căn nhà đó ?"
 
Đối phương gật đầu, đưa tay chỉ đường cho cô, :
 "Cháu cứ  thẳng con đường ,  thấy căn nhà ngói xanh phía  ,  sâu  một chút nữa,  vài tòa nhà lầu,  dọc theo con đường nhỏ phía  những căn nhà đó một đoạn, đến một bụi tre nhỏ,  vòng qua đó là sẽ thấy. Căn nhà đó  mười mấy năm , vẫn là nhà đất,  dễ nhận ."
Dư Tô vội vàng cảm ơn,  chần chừ nữa, lập tức  về phía đó.
Trên đường , cô gặp khá nhiều  dân,   đang  việc  đồng,   cầm nông cụ về nhà, còn   từ trong nhà  ,  ở ngã ba đường lớn tiếng gọi  nhà về ăn cơm.
Nếu chỉ  những cảnh tượng , đây thực sự là một nơi yên bình, tĩnh lặng.
 
Khi Dư Tô  đến gần những tòa nhà lầu đó, cô  thấy một  đàn ông trẻ tuổi đang  xổm  bờ ruộng cách đó  xa bên , đang   chuyện với một dì đang  việc  đồng.
Nhìn dáng vẻ ,  vẻ như là một  chơi, chắc cũng đang hỏi thăm chuyện về Dinh thự nhà họ Vương.
Dư Tô  đến gần,  đầu tiếp tục  thẳng, vòng qua một lùm tre phía , quả nhiên từ xa   thấy một căn nhà đất.
Căn nhà đó trông khá lớn, mặc dù bây giờ  là một căn nhà  cũ nát, nhưng  thời điểm mà nhà đất phổ biến, đây quả thực là một khu nhà lớn khá .