127.
 
“Bạn gọi ?” Bố Dư Tô hỏi.
Dư Tô vội cất điện thoại, gật đầu : “Vâng ạ, rủ con mai  chơi. Đi thôi bố, phía  là chợ .”
Đi  chợ, trong lúc bố Dư Tô đang chọn rau, Dư Tô mới phân tâm suy nghĩ.
 
Lần  gặp Tào Linh là khi cô  xin  , ở quảng trường đó, Tào Linh ban đầu  động đậy, chỉ  khi  trai cô  – hội trưởng – khẽ  một tiếng, cô  mới bước tới, xin  Dư Tô.
Lúc đó, biểu hiện của cô   kỳ lạ.
 
Hơn nữa, ấn tượng ban đầu của Dư Tô về Tào Linh trong nhiệm vụ là một  thông minh nhưng cô độc,    giống kiểu  xảo quyệt đến mức sẽ  tay với bạn bè của  chơi.
Cộng thêm biểu hiện của cô   ngày xin , Dư Tô lúc đó  cảm thấy  gì đó lạ lùng.
 vì  chuyện  kết thúc, họ  để tâm nữa.
 
Bây giờ Tào Linh  đột nhiên chủ động liên lạc, trong lời  còn  ý giúp đỡ cô…
“Con cá  thế nào?” Bố Dư Tô chỉ  một con cá lớn trong nước, : 
“Lần   con  cá nấu dưa chua còn nhắc,  con thích ăn nhất, mà con cứ mãi  về.”
 
Dư Tô thu  suy nghĩ,  : “Con đang khởi nghiệp với mấy  bạn mà, mới bắt đầu nên  bận, vài năm nữa con sẽ ngày nào cũng ở bên bố !”
“Đừng thế chứ,” Bố Dư Tô  đầu bảo ông chủ  sạch con cá,    với Dư Tô: 
“Vài năm nữa con ở bên chồng thì  hơn. Mẹ con  ở đây, con  nhỏ với bố , trong  mấy  trai  gặp hôm nay, con  thích ai ?”
 
Dư Tô: “…Con thích tất cả.”
Bố Dư Tô giơ tay  động tác như  đá/nh cô, nghiêm mặt :
 “Bố  đùa với con , con cũng  còn nhỏ nữa , nếu mấy    ,   chúng  để con trai chú Lưu nhà  đến xem mắt con nhé…”
 
“Con còn  ăn gà kho khoai tây, bố đợi ở đây nhé, con  mua gà!” Dư Tô   hết lời  vội   chạy .
Cô còn  đến tuổi quá lớn ,   bố  coi là gái ế .
 
Bữa tối  thịnh soạn, Dư Tô  lâu   ăn món  nấu, mâm lớn đầy cá thịt khiến cô ăn  ngừng, còn ăn thêm một bát cơm.
Điều duy nhất khó chịu là,  Dư Tô cứ luôn gắp thức ăn cho Phong Đình.
Ăn xong cơm  là chín giờ tối, Phong Đình cuối cùng cũng  dậy chào tạm biệt, chuẩn  về nhà.
 
Rồi  Dư Tô đẩy Dư Tô một cái từ phía : “Ngẩn   gì, mau  ngoài tiễn    chứ!”
Dư Tô đau đầu: “Mẹ,   ở ngay tòa nhà đối diện mà.”
Mẹ Dư Tô: “Thì cũng  tiễn xuống  lầu chứ.”
Được , cô thua .
 
Cô  theo Phong Đình đến chỗ thang máy, Phong Đình đưa tay nhấn nút, mặt đối diện cửa thang máy, bình tĩnh chờ đợi.
Rồi, Dư Tô  thấy khóe miệng   cong lên, đột nhiên bật ,  đến nỗi vai run run.
“…” 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-127-1.html.]
Dư Tô trừng mắt   , mặt  cảm xúc hỏi: “Anh  gì thế?”
Phong Đình khẽ ho một tiếng, nén  : “ vui vẻ thì    ?”
“Không !”
 
“Được ,    nữa.” Phong Đình  xong, liền phát  một tiếng  trầm đục từ lồng ngực.
“…” 
Dư Tô bất lực ôm mặt: “Cười ch/ết   cho .”
Thang máy đến, bên trong   ai, khi hai   thang máy xuống, Dư Tô mới kể chuyện Tào Linh gọi điện cho .
“Lúc nãy ăn cơm   suy nghĩ kỹ ,” Dư Tô :
 
 “Cứ coi như Tào Linh thật lòng  giúp đỡ, thì câu cô  , rằng chỉ khi tin nhắn  hai chữ cái xc mới là cô  gửi,  đáng để suy ngẫm.”
Nếu Tào Linh thực sự  giúp cô, thì câu cô  đặc biệt nhắc đến đó,  một ý nghĩa khác là,  thể sẽ   khác giả mạo  điện thoại của cô  để gửi tin nhắn.
 
editor: bemeobosua
 
Khi Dư Tô nghĩ đến điểm , cô liền nhớ  tình huống mà Phong Đình  điều tra  trong vụ tai nạn xe của Lâm Tiểu An  .
Số điện thoại liên lạc với tài xế gây tai nạn lúc đó chính là của Tào Linh, ban đầu Dư Tô còn nghi ngờ chuyện đó   do cô    , nhưng  khi  điều , những nghi ngờ đó của cô cũng gần như biến mất.
 
Và bây giờ câu  của Tào Linh, liên hệ với sự kiện   để xem xét, thì điều đó  nghĩa là     khác  dùng điện thoại của cô  để liên lạc với tài xế gây tai nạn.
Nói cách khác, vụ tai nạn xe của Lâm Tiểu An  , căn bản   do Tào Linh .
Đương nhiên, tiền đề của tất cả những suy đoán  là Tào Linh hiện tại   dối.
 
 Dư Tô  dám tin tưởng cô  như khi suy đoán, dù  cô  là em gái của hội trưởng tổ chức Sinh Tồn, và   Ngãi Tiêu và Phương Mẫn cũng đều đến từ tổ chức .
Khi Phong Đình  Dư Tô  xong, thang máy  đến tầng một.
 
Hai  bước  khỏi cửa chính, thấy bên ngoài   qua , liền cùng   tòa nhà đối diện, định về nhà   tiếp.
Dư Tô dùng chìa khóa mở cửa,  đẩy cửa bước , liền thấy mấy  trong phòng khách đều dừng việc đang , cùng  cô .
…Lần  e rằng   trêu chọc vài ngày .
 
Vương Đại Long trêu chọc Phong Đình: “Ôi, đây là rể nhà ai về ?”
Dư Tô ném chìa khóa trong tay về phía  , vội vàng dẫn dắt về chủ đề chính: “Tào Linh gọi điện cho  .”
Mấy   lúc  mới nghiêm túc,  cô kể chi tiết sự việc.
 
Đường Cổ  xong, : “Cô  , Tào Linh trong điện thoại gọi  trai cô  là ‘Hội trưởng’?”
Anh và Hồ Miêu đều  trải qua chuyện lúc đó, nhưng  khi gia nhập, khi trò chuyện thì ít nhiều cũng   về tổ chức Sinh Tồn.
“ ,” Dư Tô gật đầu: “Thực    chúng  gặp    đều  thể nhận , cô   sợ  trai , tình cảm  em trông  .”
 
Đường Cổ suy nghĩ một chút, : “Mai  sẽ tìm  điều tra, hai kẻ  b/áo th/ù đó, đến thì cứ đến ,  đảm bảo chúng     về.”
Anh   xong còn  một tiếng.
Bạch Thiên rời mắt khỏi trò chơi,  với  : “Gi/ết  là phạm pháp.”
Đường Cổ im lặng một lúc,  mới : “Họ gây sự , cái  gọi là phòng vệ chính đáng  ?”