Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Lưu Hạnh do dự, một lát  mới :
 "Điện thoại của chúng  giấu chung một chỗ, nếu khai  đối phương thì điện thoại của  cũng sẽ  tìm thấy. Vậy, các   thể đảm bảo chỉ động đến một  thôi ?"
Đường Cổ  híp mắt: "Đương nhiên,   bao giờ thất hứa."
 
"Điện thoại ở phòng 307 khách sạn Vạn Tín! Giấu  đệm giường! Thẻ phòng giấu ở phòng 613 khách sạn Lệ Hòa, thẻ phòng khách sạn Lệ Hòa giấu trong bọc ghế lái của chiếc xe  !"
Trước khi Lưu Hạnh kịp  gì, Quách Diễm  tuôn  tất cả.
 
editor: bemeobosua
 
Lưu Hạnh kinh ngạc   ,  kịp  gì thì    tiếp tục: 
"Nhiệm vụ   kết thúc , chúng   nên tìm các  t/rả th/ù ngoài đời. Là  của chúng ,    sẽ  còn bất kỳ ý định tr/ả th/ù nào với các  nữa, hơn nữa  cũng  cần thiết... Các   tìm điện thoại , của cô  là chiếc màu trắng."
 
Dư Tô lập tức gọi điện cho Phong Đình.
Phong Đình đang lái chiếc xe đó  vứt bỏ. Nhận  điện thoại,   nhanh chóng tìm thấy một chiếc thẻ phòng trong bọc ghế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-128-4.html.]
Anh    phố Đinh Tử, cùng Dư Tô, hai  vội vã đến khách sạn mà Quách Diễm  .
 
Hai   giấu đồ khá kỹ. Sau khi đến đây, họ trực tiếp thuê hai phòng khách sạn, một phòng chỉ để giấu điện thoại, phòng  mới là nơi họ ở. Thẻ phòng của căn phòng giấu điện thoại  giấu trong phòng họ ở, còn thẻ phòng của căn phòng họ ở thì  giấu trong bọc ghế.
Nếu tự   tìm, e rằng  mất  nhiều công sức.
 
Tìm thấy hai chiếc điện thoại xong, Dư Tô liền gọi điện báo cho Đường Cổ.
Đường Cổ dường như   ngoài cửa  mới : "Hủy cả hai chiếc điện thoại , diệt cỏ  diệt tận gốc."
"..."
 
 Lời hứa    bao giờ thất hứa  nhỉ?
Đường Cổ: "Người hứa là chúng ,   Phong Đình, cứ để    tay . Sao, cô  nỡ ? Nếu một  trong  họ còn sống, bố  và em trai cô, bao gồm cả những  khác như chúng , sẽ  bao giờ  an ."
 
Dư Tô cúp điện thoại, nhận lấy hai chiếc điện thoại từ tay Phong Đình, tự tay h/ủy hoạ/i chúng.
Đã quyết   , thì tự   cho trọn. Đường Cổ và những  khác vốn dĩ  kéo  chuyện , ngay cả Phong Đình cũng gặp  những chuyện đó khi  nhiệm vụ cùng cô. Không thể nào  để  khác  hết những việc  đó .