129.
 
Quách Diễm và Lưu Hạnh  giữ  ở khu phố Đinh Tử qua một đêm.
Dư Tô, Vương Đại Long và Phong Đình  về căn hộ , để Bạch Thiên và Đường Cổ ở  trông chừng hai  .
 
Ngày hôm , Dư Tô  đến cùng Vương Đại Long và Hồng Hoa. Đợi đến khi thời gian điện thoại  p/há h/ủy đạt hai mươi ba tiếng rưỡi, họ mới đưa hai  đó  ngoài, lái xe đưa đến khu chợ sầm uất.
Dư Tô cúi đầu  đồng hồ, : "Còn hai phút nữa."
 
Đường Cổ và Bạch Thiên  , cúi xuống cởi trói hai tay  trói ngược   của hai  .
Sau hai mươi bốn tiếng đồng hồ, cảm xúc của Quách Diễm và Lưu Hạnh  từ tức giận,  cam lòng chuyển thành tê liệt, đờ đẫn.
Bây giờ  cởi trói, họ cũng  còn ý nghĩ phản kháng.
 
Nhìn thấy biểu hiện của họ, Dư Tô và những  khác mới tin chắc rằng hai chiếc điện thoại cô  p/há hủ/y đúng là  chứa ứng dụng.
Chỉ còn  đầy hai phút, hai       đủ thời gian để cư/ớp  tư cách chơi game của  khác nữa,  nên... họ ch/ết chắc .
 
"Ba mươi giây cuối cùng." Dư Tô  chằm chằm  kim giây  đồng hồ, .
Lời cô  dứt, Đường Cổ và Bạch Thiên liền một  một bên mở cửa xe, kéo hai  đó xuống xe.
Xung quanh  qua  đông đúc, hầu như  ai chú ý đến họ.
 
Ba mươi giây cuối cùng, Dư Tô  chằm chằm  kim giây  đồng hồ  ngừng chuyển động, từng chút một  nó  đến cuối cùng.
Khi kim đồng hồ nhảy đến khoảnh khắc cuối cùng và bước sang giây tiếp theo, Quách Diễm và Lưu Hạnh đột nhiên cứng đờ , cùng  lao về phía con đường lớn đông đúc xe cộ phía .
 
Một chiếc xe, t/ông bay hai .
Ở khu chợ sầm uất , tốc độ xe cộ thực   nhanh, nhưng họ vẫn  xe t/ông ngã,  đó khi tài xế hoảng loạn lái xe  một đoạn, những chiếc xe phía  lao tới  kịp phanh,  kiểm soát  mà cán lên.
 
Rõ ràng với tốc độ xe , dù  t/ông trúng cũng  đến mức ch/ết  ngay tại chỗ, nhưng trớ trêu  lốp xe   vặn cán qua đầu họ.
Dư Tô rời mắt ,  chút  nỡ  thẳng.
Chuyện   giải quyết êm . Về đến nhà, Dư Tô gửi một tin nhắn cho Tào Linh để bày tỏ lòng cảm ơn.
 
Trong tin nhắn, ngoài lời cảm ơn, cuối cùng còn hỏi một câu: Có cần giúp gì ?
Tào Linh nửa tiếng  mới trả lời hai chữ: "Không cần."
Bố  Dư ở đây mười mấy ngày, vì nhớ chuyện ở nhà nên nhanh chóng trở về.
 
Trước khi , ở nhà ga,  Dư gọi riêng Phong Đình sang một bên    gì, Dư Tô chỉ thấy Phong Đình mặt mày cố nhịn   cô một cái.
Đợi   ,   mới : "Mẹ cô khen cô đấy."
 
Dư Tô mặt  cảm xúc: "Không,    ."
"Bà   cô cái gì cũng ." Phong Đình .
Dư Tô: "..."
 
editor: bemeobosua
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-129-1.html.]
"Chỉ là nhút nhát, quá  chủ động thôi." Anh   khẽ.
Dư Tô vẫn mặt  cảm xúc: "Người  vốn dĩ là đại mỹ nhân e thẹn như  mà."
Phong Đình vỗ đầu cô, thở dài: "Con bé ngốc, hôm nay  ngoài   soi gương đúng ?"
 
"..."
 Dư Tô nghiến răng: "Đối mặt với lũ đàn ông  xí như các ,  lười soi gương luôn! Đi thôi, về nhà!"
Phong Đình bước theo, thong thả  phía : "Mẹ cô còn , bảo  chủ động hơn."
 
Mũi chân Dư Tô đột nhiên vấp  một viên gạch lát nền nhô lên,  cô đổ mạnh về phía , suýt ngã sấp mặt.
Cô từ từ  đầu ,    như  một con quái vật: "Mẹ   /ên  ?"
Phong Đình: "...Đi thôi, về nhà."
 
Cuộc sống nhỏ bé trong tổ chức một  nữa trở  bình yên. Sau đó, trong tất cả các nhiệm vụ của  , Phong Đình quả nhiên đều  cùng.
Vì  thêm một đồng đội thực lực cùng  nhiệm vụ, nhiệm vụ của   ít nhiều đều trở nên dễ dàng hơn.
 
Nhiệm vụ thứ chín của Dư Tô cũng  thành  dễ dàng, hơn nữa vận may khá ,  gặp  những  kỳ quái linh tinh nào để tăng độ khó của trò chơi.
Sau đó, chính là nhiệm vụ thứ mười của  .
 
Nhiệm vụ của Bạch Thiên, Vương Đại Long và Hồng Hoa đều nhanh hơn Dư Tô. Phong Đình  lượt  cùng họ một chuyến, khi  ngoài cả ba đều nhận  loại đạo cụ đó.
Đạo cụ    tên,  lẽ vì nó  thể hiện  nhiều hình dạng khác  theo ý chí của  sử dụng.
 
Đây chính là khối sương mù đen mà Ngô Băng  sử dụng trong trò chơi bút tiên  đây,   Phong Đình   .
Bây giờ ba    thành nhiệm vụ thứ mười đều nhận  đạo cụ như , và đều còn nguyên ba  sử dụng.
Tiếp theo, đến lượt Dư Tô và Đường Cổ bước  nhiệm vụ thứ mười.
 
Số  nhiệm vụ của hai  họ giống , và đều sẽ  nhiệm vụ cùng một lúc, nhưng liệu   phân  cùng một nhiệm vụ   thì vẫn là một ẩn .
Vì ,  khi nhiệm vụ  bắt đầu, cả hai  hẹn  với những  khác để lập đội.
 
Dư Tô vẫn lập đội với Phong Đình, còn Đường Cổ vì khá hợp tính với Bạch Thiên, nên Bạch Thiên sẽ cùng    nhiệm vụ.
Trong thời gian tiếp xúc , Đường Cổ    giành  sự tin tưởng của  , bây giờ Bạch Thiên  cùng  , những  khác cũng  lo lắng.
 
Khi nhiệm vụ thứ mười xuất hiện  điện thoại của hai , Dư Tô và Đường Cổ quả nhiên   cùng một nhiệm vụ.
Họ  lượt mời Phong Đình và Bạch Thiên,  khi đếm ngược kết thúc, mỗi  tự  bước  nhiệm vụ của .
 
Tiêu đề nhiệm vụ của Dư Tô là [Kịch bản gi/ết ], tiêu đề nhiệm vụ  khiến   nhất thời  thể   đó là loại nhiệm vụ gì.
Khi cảnh tượng  mắt  đổi trong nháy mắt, Dư Tô nhanh chóng  rõ, nơi họ đang  hóa  là một tòa lâu đài cổ sang trọng.
Không  bên trong lâu đài cổ, mà là   con đường dẫn đến lâu đài cổ.
 
Những hàng cây cao lớn  trồng dọc hai bên đường, bao quanh cả tòa lâu đài cổ, đều là những cây  cao lớn,  bộ tòa lâu đài cổ gần như  những hàng cây  bao vây.
Con đường  chân Dư Tô là một con đường đất thẳng tắp nhưng  rộng. Phía  và  cô,  bảy  khác đang  rải rác.
Tính cả cô, ở đây tổng cộng  tám .