135.
 
Nó nhắm  Phong Đình,  khi cả hai cùng né sang hai hướng khác , nó liền  đầu đuổi theo Phong Đình.
Dư Tô chớp thời cơ chạy  cửa, tay  chạm  tay nắm cửa, bóng đen    đầu xông về phía cô!
Cô vội vàng né tránh,  vặn tránh , nó  đột ngột đổi hướng, một  nữa lao vút về phía cô!
 
Tốc độ của bóng đen  đang tăng lên,  né tránh tiếp theo của Dư Tô    tránh .
Cánh tay  của cô  bóng đen sượt qua một chút, trong chốc lát, một cơn đau buốt thấu tim ập đến.
 
Dư Tô thậm chí  kịp  xem cánh tay   trở thành thế nào, liền nhanh chóng lăn  sang , tránh  một đòn tấn công nữa của bóng đen.
 
Lúc , Phong Đình kéo cô  phía , đồng thời tay trái đưa về phía ,  nhỏ: 
“ giữ nó, cô  mở cửa!”
 
Cùng lúc đó, từ đầu năm ngón tay trái của , nhanh chóng xuất hiện năm sợi tơ trong suốt cực kỳ mảnh.
Những sợi tơ  như những con rắn nhỏ  sự sống, di chuyển với tốc độ cực nhanh về phía bóng đen đang bay tới, và quấn chặt lấy đầu, hai tay, và hai chân của nó, mỗi bộ phận  quấn một sợi.
 
Lúc , Phong Đình dùng sức nắm chặt năm ngón tay, siết thành nắm đấ/m, và bóng đen hình   sợi tơ kéo  cũng theo động tác của  trong chớp mắt  vò thành một khối!
Anh  kéo mạnh cánh tay trái  phía , bóng đen cũng  kéo theo.
 
Dư Tô chớp thời cơ nhanh chóng chạy  cửa phòng, nắm lấy tay nắm cửa, “cạch” một tiếng vặn mở cửa phòng.
Cô kéo mạnh cửa ,  đầu  với Phong Đình: “Qua đây mau!”
 
Và khi chữ “mau” của cô  thốt , cô liền  thấy, những sợi tơ mảnh nối liền giữa Phong Đình và h/ồn m/a trong khoảnh khắc đó  đứt lìa.
Từ lúc  khống chế cho đến khi giành  tự do, tổng cộng chỉ vỏn vẹn hai giây!
 
Hồ/n m/a  khôi phục khả năng hành động lúc  ở khá gần Phong Đình, nó gầm gừ như một con mãnh thú, nhanh chóng lao về phía mặt Phong Đình.
Hai mắt Dư Tô căng thẳng mở to, trong chớp mắt  sử dụng đạo cụ – Cây đũa phép của ảo thuật gia.
 
Đây là một đạo cụ luôn  bỏ qua, vì tác dụng của nó là  đổi ngoại hình của  hoặc cảnh vật.
Vào lúc , đạo cụ tưởng chừng vô dụng   phát huy tác dụng  nhất của nó.
 
Cảnh trong phòng đột nhiên  đổi, Phong Đình biến mất khỏi vị trí của  , nhưng trong nháy mắt  xuất hiện ở góc tường.
Bóng đen đang bay tới liền đột ngột đổi hướng, nhanh chóng lao về phía   ở góc tường!
 
Cùng lúc đó, Phong Đình chạy về phía cửa, chạy  khỏi phòng  Dư Tô, và đóng sập cửa . Chưa đầy một giây , từ bên trong cửa phòng truyền đến một tiếng “ầm” lớn.
 
 tất cả vẫn  kết thúc,  tiếng “ầm” lớn đó,  cửa phòng tiếp tục vang lên những tiếng va đập liên tục.
Phong Đình nắm lấy tay Dư Tô, kéo cô cùng chạy  khỏi hành lang, lao nhanh về phía tầng hai.
 
Phòng ngủ chính ở tầng hai,  khi ông chủ ch/ết thì   đóng , hai  lên đến tầng hai, trực tiếp trốn  căn phòng , cửa phòng vẫn mở, họ  ở góc kẹp giữa cửa phòng và tường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-135-1.html.]
Tiếng thở  hạ xuống mức nhẹ nhất, ngay cả khi hai   sát  , cũng  thể  thấy tiếng thở của đối phương.
 
Họ  trong bóng tối, cách đó  xa là chiếc giường nơi th/i th/ể ông chủ đang .
Ánh trăng mờ nhạt chiếu  từ ngoài cửa sổ, rọi lên t/hi th/ể ông chủ, sáng tối đan xen, khiến   trông như một con qu/ỷ đang ngủ say.
 
Dưới lầu truyền đến một tiếng “ầm” lớn, tiếng động lớn đến mức họ ở đây cũng  thể  thấy.
Dư Tô  căng thẳng,  thở cũng khẽ ngưng , ngay  đó, cô cảm thấy tay   truyền đến một lực nắm nhẹ nhàng.
 
editor: bemeobosua
 
Vừa nãy Phong Đình kéo cô chạy đến đây, vẫn  buông tay. Dù chỉ là một cái nắm, cô vẫn  thể cảm nhận rõ ràng   đang an ủi cô.
Cô thậm chí  dám  đầu , sợ tiếng vải áo m/a sát sẽ  thứ đó  thấy, chỉ khẽ nắm  ngón tay  .
 
Tiếng bước chân “tách tách”, truyền đến từ hướng cầu thang.
Dư Tô l.i.ế.m môi khô khốc,  cứng đờ trong góc kẹp của cánh cửa phòng.
 
Dường như ngay cả  khí cũng tràn ngập nguy hiểm,  thở của cô nhẹ đến nỗi chính cô cũng   thấy.
Tiếng bước chân từ  lầu từng chút một  lên, chỉ  vài giây ngắn ngủi,  xuất hiện  hành lang tầng hai.
Hầu hết các phòng ở tầng hai đều  khóa, chỉ  phòng của  giúp việc và quản gia già khóa cửa, vì còn   ở bên trong.
 
Dư Tô  thể  rõ, thứ đó đang từ cầu thang bắt đầu, từng phòng một mở cửa,    trong, và  nhanh   .
Nó đang tìm họ.
Phòng tuy nhiều, nhưng nó  tốn nhiều thời gian,  nhanh, nó  đến  cửa phòng  giúp việc.
 
Rồi động tĩnh bên ngoài biến mất một lúc, khi xuất hiện trở , là đang  về phía . Dư Tô  khỏi đoán, con qu/ỷ   nãy   thể  xuyên qua cánh cửa, thò đầu   quanh phòng  giúp việc.
Có lẽ nó  thể  phòng   chơi mà  gặp trở ngại nào, chẳng qua… mục tiêu tấn công hiện tại của nó là hai  họ.
 
Đây   là vì Sư Văn khi còn sống  hai  họ liên thủ h/ãm h/ại đến ch/ết ? Nên  khi ch/ết,   liền   bá/o th/ù. Nếu  g/iết  hai  họ, mới lùi  một bước  gi/ết những   bỏ phiếu cho    ?
Tuy nhiên, hồ/n m/a  khi ch/ết  rõ ràng   ý thức của  chơi Sư Văn. Nếu , ảo ảnh ban nãy   nhất thiết lừa  nó.
 
Tiếng bước chân bên ngoài, từng chút một đến gần đây.
Trên trán Dư Tô  một giọt mồ hôi, theo thái dương chảy xuống.
Tiếng bước chân dần lớn hơn, một bước, hai bước, ba bước…
 
Hơi thở của Dư Tô  tự chủ mà nín , đếm từng bước chân của nó, cho đến khi, nó dừng  ở cửa phòng.
Tiếng thở dốc nặng nề truyền đến từ cửa, chỉ cách một tấm cửa, Dư Tô gần như cảm thấy tiếng của nó vang lên bên tai.
“Tách” một tiếng, một tiếng bước chân, bước  bên trong cửa.
 
Bàn tay Dư Tô và Phong Đình đang nắm chặt lấy  vô thức siết chặt thêm vài phần.
Và đúng lúc ,  giường trong phòng, đột nhiên truyền đến tiếng ai đó trở .
  giường… chỉ  t/hi th/ể ông chủ.