Dư Tô ho sặc sụa vì nước bọt của chính .
Phong Đình bất lực : "Em vui đến mức  luôn ?"
"..."
 Dư Tô bình tĩnh  một chút, nghiêng đầu : "Em cần suy nghĩ thêm, đợi em sống sót qua nhiệm vụ thứ mười lăm   tiếp."
"Chúng  quen  hơn ba năm  nhỉ." Phong Đình  cô .
 "Sắp tới là nhiệm vụ thứ mười một của em,  thì tính từ  đó ,  cách giữa mỗi nhiệm vụ là hai trăm ngày, nhiệm vụ thứ mười lăm là chín trăm ngày, đợi đến khi em đến nhiệm vụ cuối cùng, vẫn còn hơn một ngàn năm trăm ngày nữa. Tức là, bốn năm."
Tính  thì, quả thực là cần  lâu.
 
Phong Đình : "Anh   đợi lâu như , hơn nữa  tin em, nhất định  thể  thành tất cả nhiệm vụ."
Dư Tô gãi đầu, "Chính em còn  tin. Vậy thế  ,     nhiệm vụ    khó , khó nhất chắc là nhiệm vụ thứ mười bốn,  thì... đến lúc đó  ?"
Phong Đình im lặng  cô một lúc,  gật đầu: "Được."
Hai  cùng  xuống lầu, khi  đến phòng khách, ánh mắt của tất cả  chơi  đó đều đảo qua đảo    họ.
Dư Tô cố tỏ  bình tĩnh  đến  cạnh Bạch Thiên, Phong Đình liếc  cô một cái, cố nín  : 
"Được ,  sẽ  cho   tình hình nhiệm vụ thứ mười lăm."
 
"Trong nhiệm vụ ,  chơi  xuất hiện với tư cách con . Trong nhiệm vụ sẽ  một nhóm  chơi khác,  phận của họ giống như chúng  khi  nhiệm vụ khác, chủ yếu là tìm kiếm manh mối dựa  gợi ý để  thành nhiệm vụ. Còn , chính là q/uỷ dữ trong nhiệm vụ ..."
Anh    đơn giản,  đề cập đến tình hình cụ thể trong nhiệm vụ.
Những  khác cũng  hỏi, bởi vì   đều  rõ,   đang né tránh,   nhắc đến những chuyện liên quan đến cái chế/t của cha .
Dù  quan trọng nhất là cách chơi của nhiệm vụ ,  chơi chỉ cần  quy tắc và độ khó của nó là đủ .
 
Đợi    xong, Dư Tô mở miệng : 
" đoán, nhiệm vụ cuối cùng của   đều liên quan đến vụ án của chính . Độ khó của nhiệm vụ   nhất thiết  cao, nhưng vì  liên quan đến trải nghiệm thực tế của bản , nên mới  thiết lập thành chướng ngại cuối cùng. Cái khó nhất thực sự, vẫn là nhiệm vụ thứ mười bốn."
La Phục : "Trước đây  vốn định tìm xem trong tổ chức  tài liệu nào về nhiệm vụ cuối cùng , nhưng  tìm thấy gì cả, chỉ tìm thấy tài liệu về nhiệm vụ thứ mười bốn."
Ánh mắt   đều đổ dồn về phía  .
 
La Phục  tiếp: "Thông tin  tài liệu  ít, hơn nữa còn  đầy đủ, ở cuối tài liệu còn ghi,  lượng  chơi  điều tra ,   nhiệm vụ thứ mười bốn tổng cộng là năm mươi sáu , ch/ết bốn mươi mốt ."
Đường Cổ nhíu mày: "Chỉ  mười lăm  sống sót?"
" , trong  mười lăm  , tổ chức chỉ thu thập  thông tin của năm ." La Phục liếc    một lượt, trầm giọng : 
"Họ đều giống Phong Đình, ký ức  đầy đủ. Trong ký ức của họ, vụ án xảy  trong nhiệm vụ  tuy  đơn giản, nhưng cũng  quá khó khăn, nhưng mỗi khi họ hồi tưởng  nhiệm vụ ,  nảy sinh cảm giác sợ hãi hoảng loạn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-139-2.html.]
Đường Cổ : "Người chơi  thể  nhiệm vụ thứ mười bốn, bản  thực lực chắc chắn  yếu, theo lẽ thường mà , càng về cuối nhiệm vụ,   chơi sống sót  một nhiệm vụ càng nên nhiều hơn.  nhiệm vụ , hơn năm mươi  chỉ sống sót mười lăm ... Những  chơi  ch/ết đó, ch/ết như thế nào? Trước khi ch/ết  để  lời nào ?"
 
La Phục lắc đầu, "Có  chơi tận mắt chứng kiến , khi  đó từ nhiệm vụ trở , những  khác lập tức hỏi   thành công ,   một lượt những  đó, đột nhiên /ên c/uồng  lớn,  trực tiếp lao  cửa sổ, nhảy từ  lầu xuống.
Tuy nhiên, trong một tài liệu khác,    khi  chơi phát /ên  hét lên: 'Giả dối'."
"Giả dối?" Vương Đại Long hỏi: "Đây là ý gì?"
La Phục im lặng lắc đầu,  Phong Đình:
 "Người chơi   thành nhiệm vụ  ,  chơi  đến nhiệm vụ thứ mười bốn cũng  , còn những   thì  ch/ết hết ."
 
Sắc mặt của đông đảo  chơi trong phòng khách đều    lắm.
Họ  bàn bạc một lúc, nhưng  thu  thêm thông tin hữu ích nào, cuối cùng đành  giải tán.
Buổi chiều, Dư Tô và vài  khác  mua một đống đồ, lái hai chiếc xe  khỏi thành phố, đến một ngọn núi nổi tiếng gần đó để cắm trại.
Họ còn mang theo cả lò nướng BBQ các thứ, tài nấu nướng của Bạch Thiên và Đường Cổ đều  tệ, hai  liền phụ trách nướng, những  khác giúp đỡ,   việc   đùa.
 
Không khí u ám trong đội tan biến, trở  sự náo nhiệt ban đầu.
Khi màn đêm buông xuống,    ngoài lều uống rượu đá/nh bài, Phong Đình mới lấy điện thoại  xem phần thưởng nhiệm vụ thứ mười lăm.
Những  khác cũng tò mò xúm ,  ngạc nhiên phát hiện, phần thưởng nhiệm vụ  là…
[Dựa  nguyện vọng trong lòng  chơi Phong Đình, phần thưởng hệ thống   ban tặng là: Nhẫn kim cương * 1]
Mọi : "..."
Phong Đình khẽ ho một tiếng, im lặng tắt màn hình điện thoại.
 
editor: bemeobosua
 
Sáng hôm , một vụ á/n m/ạng   phá giải cách đây hơn hai mươi năm, bất ngờ trở thành từ khóa hot nhất.
Cho đến lúc , Dư Tô mới , những gì  xảy  với Phong Đình khi còn nhỏ.
Họ gốc của   cũng là Vương, giống Vương Đại Long, gia đình   sống ở một ngôi làng nhỏ với núi non xanh biếc, nước chảy trong lành. Cha    là những  trung thực, cha là thợ mộc, trong nhà còn  một chiếc máy may,    thường mua vải về may quần áo bán cho dân làng. Hai vợ chồng cùng  kiếm tiền, dù  nhiều nhưng gia đình ba  sống  hạnh phúc.
 
 khi Phong Đình năm tuổi, một biến cố bất ngờ  c/ướp  sinh mạng của cha   .
Ngày hôm đó,   ôm quả bóng rổ nhỏ, món quà sinh nhật đầu tiên của ,  chơi cùng Vương Đại Long cùng làng, chơi mãi đến hơn sáu giờ chiều. Bình thường  giờ  nếu    về nhà,    chắc chắn sẽ tức giận  tìm để véo tai  , nhưng  hiểu  ngày hôm đó,     đến tìm.
Tuy nhiên, bà nội của Vương Đại Long  đến gọi  về, Phong Đình chơi một  thấy chán nên tự về nhà.