Nội dung  nhiều, chỉ vỏn vẹn vài câu.
"Đại ca, nhỡ  em  mệnh hệ gì,  đừng buồn nhé. Anh    đời   q/uỷ mà,    mà chán nản  nhiệm vụ,    gặp  em trong đó thì ? Ha ha ha ha... Đùa thôi, em nhất định sẽ sống sót trở về, em còn   uống rượu mừng đám cưới của   đấy."
Phong Đình chớp mắt, ngẩng đầu  trần nhà cao vời vợi.
Dư Tô nhận thấy cử chỉ của ,   gần  nội dung  điện thoại, khẽ sững sờ,  chớp mắt một cái, một giọt nước mắt  kìm  lăn xuống.
Bạch Thiên  chằm chằm màn hình : "Muốn  thì cứ  ,  đáng  hổ ."
Dư Tô dụi mắt,  : "Khóc gì chứ,   sẽ thành công mà, chúng    mới đúng."
Chỉ vỏn vẹn hai phút, trong vài câu đối thoại, thời gian cứ thế trôi đến tận cùng.
Dư Tô căng thẳng  chằm chằm điện thoại của Phong Đình, tiếng tim đập thình thịch gần như át cả tiếng nhạc game bên cạnh.
Một phút trôi qua, Vương Đại Long  gọi điện đến.
 
Một phút nữa trôi qua, khi lòng   càng lúc càng lạnh, Đường Cổ :
 "Có thể   cũng ngất , Bạch Thiên,  ở ?"
Bạch Thiên : "Ở nhà  ."
"Từ đây lái xe đến đó nhanh nhất cũng  hơn một tiếng,     việc gì tự dưng chạy xa thế  gì!" Hồng Hoa bật dậy,    chạy  cửa, nắm lấy chìa khóa xe,  đầu : 
"Đi, nhanh lên!"
Hồ Miêu nhanh chóng chạy xuống từ tầng hai,   chia   hai chiếc xe, lao nhanh nhất  thể về phố Đinh Tử.
Càng đến gần đó, Dư Tô càng căng thẳng. Cô và Hồ Miêu  ghế , lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Cửa nhà Vương Đại Long  khóa, nhưng Phong Đình  chìa khóa dự phòng. Anh  loay hoay với ổ khóa vài , cuối cùng cũng mở  cửa.
 
Mọi  cùng ùa  phòng, và  thấy Vương Đại Long trong phòng khách.
Anh  ngã sõng soài  sàn, hai mắt nhắm nghiền, nhưng tất cả   trong khoảnh khắc đó đều như trút  gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
Dư Tô cuối cùng cũng yên lòng, nhưng đáng lẽ  vui mừng thì cô   .
Hồ Miêu  che miệng  òa lên, cô lao đến bên Vương Đại Long,    : 
"Cái đồ ngốc ,  mà ngốc thế hả? Một   nhiệm vụ thì thôi ,   nhốt  trong nhà,    đường lớn ? Ít nhất ngất xỉu cũng    thấy chứ!"
 
Triệu chứng của Vương Đại Long nghiêm trọng hơn Phong Đình  nhiều,    mê man  giường bệnh viện mấy ngày, trong thời gian đó, thỉnh thoảng miệng vẫn vô thức lẩm bẩm hai chữ "giả dối".
Chỉ  hai chữ , lặp  lặp , những  khác cũng càng lúc càng để tâm đến hai chữ .
Đợi   tỉnh ,   chỉ  rằng nhiệm vụ xảy  ở một cô nhi viện, đó là một vụ án về tên viện trưởng b/iến th/ái c/ưỡng hi/ếp bé trai, và g/iết h/ại hai trong  chúng.
Như Phong Đình và những  chơi khác  , khi  hồi tưởng  nhiệm vụ cũng  một cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng  rõ nguyên nhân, nhưng     thể nhớ , một nhiệm vụ như   gì đáng để tuyệt vọng?
 
Dù   nữa, sự thành công của Vương Đại Long  khiến  khí u ám trong tổ chức cải thiện đáng kể.
Không lâu  đó, thời gian nhiệm vụ của Bạch Thiên cũng đến.
Bạch Thiên cũng từ chối lập đội, một  tiến  nhiệm vụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-139-5.html.]
Trước đó, Đường Cổ  tìm dây trói   ghế, và :
 "Những  chơi đó chẳng  đều phát /ên lao  nh/ảy lầ/u hoặc t/ông x/e , nếu trói  ,    thể tạm thời ngăn cản ?"
May mắn , cuối cùng  cần dùng đến chiêu .
 
editor: bemeobosua
 
Bạch Thiên sống sót, nhưng cũng như Phong Đình và Vương Đại Long,  ngất .
Các bác sĩ và y tá trong bệnh viện thấy họ  lượt ngất xỉu nhập viện, đều bàn tán  lưng, đủ  lời đồn nhảm nhí.
Người tiếp theo  nhiệm vụ là Hồng Hoa,   , chính là Dư Tô.
Đường Cổ cũng trói    , Hồng Hoa  khổ bóp điện thoại,  khi đếm ngược kết thúc : 
"Nói  nhé,  vui  quen   , hy vọng còn  thể sống mà gặp ."
Mọi  vây quanh  , Đường Cổ  : "Đợi  ,   gói sủi cảo cho ."
Hồng Hoa  một tiếng: "Anh mà dùng ớt gói sủi cảo cho  nữa,  sẽ gói một trăm cái bắt  ăn hết!"
Lời    dứt, đồng hồ đếm ngược  về 0.
Trong góc  của những  khác,   chỉ  ngẩn  một khoảnh khắc  khi  câu đó.
Rồi, hai mắt   đột nhiên trợn trừng, vẻ mặt vô cùng kinh hoàng, thở hổn hển liên tục.
 
Sau ba  thở hổn hển,   lật mắt,  ngất lịm .
Các  chơi đồng thời sững  một chút,  nhanh chóng hành động,  một  nữa đưa    bệnh viện, để  gây nghi ngờ,   còn cố ý đổi sang một bệnh viện khác.
Trên đường đến bệnh viện, trong đầu Dư Tô  ngừng hiện lên biểu cảm của Hồng Hoa  khi ngất .
Đó là biểu cảm sợ hãi tột độ, như thể   thấy thứ đáng sợ nhất  đời, hai mắt trợn trừng như  lồi  khỏi hốc mắt, tia m/áu đỏ lan dọc theo nhãn cầu đến tận đồng tử.
Rốt cuộc    trải qua điều gì trong nhiệm vụ? Tại   sợ hãi đến ?
Trong lòng Dư Tô, áp lực  khỏi tăng lên gấp bội.
Cô     sống sót  …
 
Tin tức về việc tổ chức của họ  bốn  chơi sống sót  mười bốn nhiệm vụ lan truyền nhanh chóng,   bằng cách nào, dường như tất cả  chơi đều  .
Rất nhanh    tìm đến tận nơi, một   xin gia nhập tổ chức, một  là từ các tổ chức khác  tìm manh mối từ họ.
 những gì họ  thể tiết lộ, cũng chỉ  hai chữ "giả dối" mà thôi.
Còn những  chơi  gia nhập, đều  họ từ chối. Tổ chức của họ, ban đầu  thành lập với ý định mở rộng quy mô, nhưng  một thời gian,  trở thành một nhóm nhỏ  tính gắn kết cực mạnh.
Và một nhóm nhỏ như ,  cần  chơi  quen  gia nhập.
Hồng Hoa  viện hơn nửa tháng mới hồi phục sức lực, ngay cả khi trở về căn hộ,   vẫn thường cảm thấy choáng váng, thái dương đau nhức.
Trước khi những triệu chứng  biến mất, thời gian nhiệm vụ của Dư Tô cũng sắp đến.