Một tuần  nhiệm vụ, Phong Đình xin nghỉ phép dài hạn, cùng Dư Tô  du lịch.
Họ đến những nơi  cảnh  nhất, ở đó quen một đôi tình nhân trẻ năng động, và còn gặp một cặp vợ chồng già  chụp ảnh kỷ niệm đám cưới vàng.
Phong Đình cầm máy ảnh chụp cho cặp đôi đó một tấm, gọi Dư Tô xem: 
"Sau ,  cũng  chụp như ."
Dư Tô : "Anh xem   bao nhiêu tuổi ,   sống  đến già như thế ?"
 
Phong Đình chỉ  hồ nước trong xanh phía ,  hiệu Dư Tô  ,  giơ máy ảnh lên chụp một tấm. Khi hạ tay xuống,   cúi đầu  khung hình trong máy ảnh, khẽ : 
"Cái đó  xem em  thể sống  bao lâu ."
Dư Tô giả vờ   thấy,  đầu  những đám mây trắng xa xa,  khà khà : 
"Anh xem đám mây ,  giống ly  sữa hôm qua  lén uống của em ?"
Phong Đình khẽ  một tiếng,  đầu thấy   đang chụp ảnh bên cạnh, liền  với cô: 
"Chúng   bao giờ chụp ảnh chung, chụp một tấm nhé?"
 
editor: bemeobosua
 
"Được thôi," Dư Tô vui vẻ đồng ý,  : "Đừng dùng máy ảnh, qua đây dùng điện thoại chụp , em   mười cấp!"
Phong Đình  cô chọc : "Thôi ,  mười cấp cũng  cứu  mặt em ."
Dư Tô trừng mắt   : "Vậy     cuồng  ?"
"Không ," Phong Đình bước đến, để cô mở điện thoại, khung hình ôm trọn hai . Sau khi cô bấm chụp,   mới :
 "Anh cuồng em."
"..." 
 
Dư Tô  mặt : "Mấy gã đàn ông  lời ngon ngọt đều chẳng  gì,  học ở   cái giọng ghê tởm sến sẩm thế!"
"Vậy  em đỏ mặt?"
"Em  gió lạnh thổi đó!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-139-6.html.]
"Anh dùng tay sưởi ấm cho em nhé?"
"Hừ,  chắc chắn   nhân cơ hội véo má em."
 
Nhiệm vụ của Dư Tô đến  khi họ về nhà.
Hai    rõ từ , nhiệm vụ   cô sẽ tự  . Phong Đình đảm bảo sẽ   bừa, Dư Tô mới  đuổi   .
Khi đồng hồ đếm ngược còn một phút, Phong Đình đưa cho cô những bức ảnh  chụp  đó, khẽ : 
"Thật  em  ."
Dư Tô : "Đương nhiên em  em ,   em khoe , mấy ngôi   TV còn   bằng em!"
Phong Đình đưa tay gõ đầu cô: "Đồ ngốc nghếch, em khoe quá  đấy."
 
Trên màn hình điện thoại hiện  gợi ý nhiệm vụ, tiêu đề nhiệm vụ giống hệt của Phong Đình và Vương Đại Long, là [Một nhiệm vụ đơn giản].
Dư Tô ngẩng đầu  Phong Đình một cái,  : "Biết  nhiệm vụ thật sự  đơn giản thì ?"
Phong Đình cũng ,    đưa tay giật lấy điện thoại của cô.
Dư Tô  đ/ánh   ,    dùng một chân đè  giường, bất lực la hét ngăn cản, nhưng vẫn    nhập ID .
 
Cô đúng là ngốc thật, lời đàn ông mà tin  thì lợn nái cũng  leo cây !
Cô hối hận  thôi,  tức  giận, suýt nữa  òa , nhưng đột nhiên cô  thấy, sắc mặt Phong Đình  khó coi.
Anh  mặt nặng như chì, im lặng trả  điện thoại cho cô.
Dư Tô sững  một chút,   thấy  màn hình một dòng chữ: [Ghép đội thất bại, nhiệm vụ  là nhiệm vụ cá nhân của  chơi,  thể ghép đội.]
Đồng hồ đếm ngược còn năm giây.
 
Phong Đình nhanh chóng lục trong túi lấy  một thứ, nắm c.h.ặ.t t.a.y Dư Tô, trầm giọng : 
"Anh đợi em , em nhất định  , nếu mệt mỏi sợ hãi, em hãy nghĩ đến ... và những  khác."
Đếm ngược kết thúc, mắt Dư Tô hoa lên, và cô bước  một thế giới khác.
Cô giơ tay lên , một chiếc nhẫn kim cương xinh  đang đeo  ngón áp út tay trái của cô.