Dư Tô sững sờ, trong lòng  hề lay động, cô  dám chắc   là thật.
Thế nhưng,  thứ đều giống hệt như trong hiện thực.
Phong Đình dẫn cô xuống lầu, đến khu phố ẩm thực nổi tiếng nhất địa phương ăn  nhiều món ngon.
 
Họ dừng   một cửa hàng nhỏ, mua hai lá bùa bình an màu đỏ tươi.
Bà cụ bán bùa răng  rụng hết, bà mỉm  hiền hậu  với hai : "Cậu bé và cô gái thật xứng đôi, cưới   ?"
Phong Đình  tủm tỉm trả tiền: "Đã đính hôn  ạ, cô  là vị hôn thê của cháu."
 
Dư Tô  đầu  khuôn mặt rạng rỡ của , trong lòng dâng lên một gợn sóng nhẹ.
Buổi chiều, hai  mua một ít đặc sản địa phương và đồ lưu niệm thủ công,  bắt xe đến thành phố gần nhất.
Sau khi ở  đây một đêm, ngày mai  thể trực tiếp  máy bay về nhà.
 
Cho đến đêm đó   chiếc giường êm ái thoải mái trong khách sạn, Dư Tô vẫn cảm thấy vô cùng bất an.
Cô  tin nhiệm vụ đó thực sự   thành, nơi cô đang ở hiện tại   thể là giả, nhưng dù  đoán  là giả thì ? Cô     manh mối về cách để  thành nó.
 
Chắc là... sớm muộn gì cũng sẽ  gợi ý thôi?
Sáng sớm hôm , hai  kéo vali hành lý, vội vã đến sân bay chuẩn  về nhà.
Nơi họ  du lịch    quá xa, chỉ mất hơn hai tiếng  máy bay là  thể về đến nơi.
 
Sau khi máy bay cất cánh, Dư Tô,    ngủ  mấy đêm,  chút buồn ngủ,   từ lúc nào  ngủ  . Khi cô tỉnh , mới phát hiện đầu  vẫn gác  vai Phong Đình.
Cô  đắp một chiếc chăn, cánh tay của Phong Đình vòng qua lưng cô, nhẹ nhàng đặt lên vai cô, điều  khiến cô ngủ thoải mái hơn  nhiều.
 
Dư Tô dụi mắt, ngẩng đầu khỏi vai .
Phong Đình  đầu  mỉm  với cô: "Tỉnh  ? Còn một lúc nữa mới đến, em  thể ngủ thêm một chút."
 
Dư Tô lắc đầu,  thẳng  dậy,  mới rụt tay về, động tác khi rụt về  cứng nhắc, dường như vì giữ nguyên tư thế quá lâu nên  tê.
Trong tình huống   thật giả , Dư Tô cố nhịn, cuối cùng vẫn hỏi: "Có  tay   tê  ?"
Phong Đình  , đưa tay về phía cô: " , tê quá,  để em xoa bóp mới khỏi ."
 
Dư Tô bật .
"Em   mơ đấy em  ?" Phong Đình : "Em cứ  mãi, giả dối, giả dối."
Dư Tô sững  một chút, hỏi: "Chỉ  thế thôi ?"
 
Phong Đình  bất lực : "Nhiệm vụ  kết thúc , em đừng nghĩ  về nó nữa, qua vài ngày nữa, cảm giác sợ hãi tuyệt vọng đó tự nhiên sẽ phai nhạt ."
Dư Tô thầm nghĩ   cô  thể  nghĩ  , ngay cả thế giới  là thật  giả cô còn  .
 
Máy bay hạ cánh xuống sân bay, hai  từ sân bay  , đến ngã tư chờ taxi.
Phong Đình đặt hai chiếc vali xuống đất,  với Dư Tô: "Em ở đây gọi xe,  sang bên  mua hai chai nước."
Cách đó  xa  một siêu thị nhỏ, Dư Tô  sang đó một cái, gật đầu.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-142-3.html.]
Phong Đình  , đưa tay véo nhẹ má cô,  mới   sải bước  về phía siêu thị.
Dư Tô  bóng lưng , từ từ đưa tay chạm  má . Nơi   véo vẫn còn lưu  chút  ấm, chân thật đến mức tuyệt đối  giống giả.
 
Cô  Phong Đình bước  cửa siêu thị, cách  vài bước chân, một  đàn ông đội mũ lưỡi trai đen cũng  theo .
Vài giây , một tiếng s.ú.n.g "đoàng" vang lên từ trong siêu thị.
Dư Tô giật , một dự cảm chẳng lành lập tức lan khắp cơ thể.
 
Cô theo bản năng vứt bỏ vali hành lý, cắm đầu chạy về phía siêu thị.
Cùng lúc đó, bên trong và bên ngoài siêu thị vang lên một loạt tiếng la hét liên hồi.
 
editor: bemeobosua
 
Có  hoảng loạn la lớn chạy  khỏi siêu thị, miệng  ngừng kêu: "G/iết ! Gi/ết !"
Dư Tô suýt nữa va  một  đang chạy , cô đẩy mạnh  đó , xông  cửa siêu thị.
Rồi... cô  thấy  đàn ông đội mũ lưỡi trai đang cầm s.ú.n.g  cạnh quầy thu ngân  lớn.
 
Và  chân    xa  một  đang .
Bộ quần áo quen thuộc đó, Dư Tô chỉ  một cái, liền cảm thấy choáng váng.
Là Phong Đình,   trong vũng m/áu, bất động.
 
Dư Tô  chút mềm nhũn chân, vịn  giá hàng bên cạnh mới khó khăn  tới. Khi sắp đến gần , cô mới  rõ, chính giữa trán   một lỗ đạn tròn.
Má/u, chính là từ đó chảy .
 
Mắt  vẫn mở, biểu cảm  mặt  vẻ  ngạc nhiên. Hai chai nước rơi trong vũng m/áu bên cạnh , trong đó  một chai là vị mà Dư Tô vẫn luôn thích uống nhất.
Bên ngoài vang lên tiếng còi báo động, ở khu vực sân bay, cảnh sát đương nhiên sẽ đến  nhanh.
 
Và  đàn ông đội mũ lưỡi trai đó  hề  ý định bỏ trốn,   "tách" một tiếng đặt khẩu s.ú.n.g xuống quầy,   , đá một cú  x/ác Phong Đình.
Khoảnh khắc , Dư Tô  vứt bỏ  nghi ngờ về việc thế giới  là thật  giả.
 
Cô chỉ theo bản năng lao tới, vung một cú đấ/m  mặt  đàn ông, ngăn cản cú đá sắp sửa trúng  xá/c Phong Đình của  .
Người đàn ông  ngờ     tay với , cú đ/ấm  trúng thẳng,    đầu định sờ khẩu s.ú.n.g  quầy, nhưng Dư Tô  nhanh hơn một bước lấy , họng s.ú.n.g chĩa  đầu  , trực tiếp bóp cò.
 
Sau tiếng s.ú.n.g "đoàng",  đàn ông  run lên, ngửa  ngã xuống.
Tiếng còi cảnh sát  đến cửa, vài giây , một nhóm cảnh sát xông .
 
Danh tính của  đàn ông nhanh chóng  xác minh,   là một t/ội ph/ạm đang bỏ trốn, bốn năm  khi gây án, Phong Đình  điều tra và thành công đưa    t/ù,  k/ết á/n ch/ung thâ/n.
Sau đó,   vư/ợt ng/ục.
 
Lần    xuất hiện ở nơi   cần  điều tra thêm nữa, rõ ràng   đến đây là để tr/ả th/ù Phong Đình.
Dư Tô  cạnh giường đặt x/ác Phong Đình, tay vẫn nắm chặt chai nước  mua cho   khi ch/ết, mắt  chớp  chằm chằm  mặt . Một cảnh sát bên cạnh kể  tất cả những chuyện  cho cô , nhưng cô  mấy quan tâm.