143.
 
Th/i th/ể của Phong Đình  đưa đến nhà t/ang l/ễ, chờ đợi để cử hành /ng l/ễ,  lời từ biệt cuối cùng với bạn bè và đồng nghiệp lúc sinh thời.
Việc /ng l/ễ do Hồng Hoa và Đường Cổ lo liệu.
 
Vương Đại Long đau lòng tột độ,   thêm một lời nào, cứ lặng lẽ  bên th/i th/ể rơi nước mắt, Bạch Thiên cũng im lặng  một bên.
Hồ Miêu một tay vịn vai Dư Tô, khẽ an ủi.
 
Cơ mặt của Dư Tô  cứng đờ,  một thoáng khó chịu ban đầu, bây giờ tâm trạng cô  bình tĩnh trở , vì cô  thể tin chắc rằng Phong Đình  ch/ết  là giả.
 dù  thì nơi  giống hệt thế giới thực mà cô quen thuộc, ngay cả tính cách của những  bạn đồng hành cũng   đổi chút nào, cô   giống hệt Phong Đình  trong qua/n tà/i, trong lòng ít nhiều cũng  chút nặng trĩu.
 
Và điều cô đang nghĩ đến lúc , chỉ là  thế nào để rời khỏi đây, trở về hiện thực thực sự.
Khuôn mặt cô  lẽ   biểu cảm gì, điều  trong mắt những  khác  trở thành cô quá đau buồn.
Hồ Miêu  lo  sai lời,   dám để Dư Tô ở một , nên cứ cẩn thận cân nhắc, chậm rãi từng câu an ủi cô.
 
Nếu   Dư Tô tin rằng Phong Đình thật sự  dễ ch/ết như ,  lẽ cô   những " bạn đồng hành" quen thuộc  lừa.
Không ... trong nhiệm vụ , họ  trải qua những gì?
 
Ta/ng l/ễ của Phong Đình  tổ chức hai ngày  đó,   nhiều  đến dự, ngoài những  trong tổ chức của họ và Dương Quang cùng những  khác, còn  các đồng nghiệp của Phong Đình, La Phục cũng dẫn một   đến, ngoài , Hồ Vi,   đây trông  giống  , cũng dẫn  đến.
 
 t/ang l/ễ   hề náo nhiệt.
Dư Tô mặc một bộ đồ đen, cùng Vương Đại Long  bên cạnh q/uan t/ài, chỉ cần  đầu  là  thể  thấy th/i th/ể của Phong Đình.
V/ết thư/ơng  trán     trang điểm che ,  thoáng qua giống như đang ngủ .
 
Mắt Vương Đại Long đỏ hoe, quầng mắt thâm quầng, rõ ràng là từ khi xảy  chuyện đến nay  ngủ  bao nhiêu, vẫn luôn chìm đắm trong nỗi đau tột cùng.
Dáng vẻ của Dư Tô so với   thì khác xa.
 
Khi tang lễ kết thúc, t/hi th/ể của Phong Đình sẽ  đưa  hỏ/a tá/ng. Đường Cổ bảo Bạch Thiên đưa Vương Đại Long và Dư Tô về căn hộ,  lẽ là   họ tận mắt chứng kiến Phong Đình  đẩy  lò thiêu.
Trên đường về nhà, Dư Tô nhận  điện thoại từ  cô.
 
Điện thoại  kết nối, giọng  quen thuộc của   vọng : 
"Con bé ch/ết ti/ệt , xảy  chuyện lớn như   con  thông báo cho ?!"
Dư Tô ngây  lắng ,   gì.
 
Giọng  Dư  buồn  sốt ruột, bà cũng  quan tâm Dư Tô  trả lời  , cứ tiếp tục : 
"Mẹ và bố con bây giờ sẽ qua đó, đến  khi trời tối nay sẽ đến nơi, dù thế nào  nữa, cũng  tiễn Tiểu Đình một đoạn chứ!"
Điện thoại cúp, Dư Tô cúi đầu  màn hình điện thoại, im lặng mở ứng dụng trò chơi.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-143-1.html.]
Đồng hồ đếm ngược đến nhiệm vụ tiếp theo  giảm  vài ngày,  diễn đàn   bài  mới, những nội dung mà những  đăng bài và bình luận để , trong mắt cô bây giờ, chỉ cần  thoáng qua là  thể thấy là do những  mới   kinh nghiệm đăng.
Đầu Vương Đại Long tựa  cửa sổ xe, đầu  lắc lư theo chuyển động của xe,   nhắm nghiền mắt, nhưng nước mắt vẫn chảy xuống.
 
Dư Tô  đầu   , thầm nghĩ, nếu thế giới  là thật, thì cô nhất định cũng sẽ đau buồn như Vương Đại Long.
 đây   là thật, ý nghĩa tồn tại của thế giới ... chỉ là để cô  thành một nhiệm vụ.
 
editor: bemeobosua
 
Cô  đầu , ánh mắt lướt qua gương chiếu hậu  ghế lái,  thẳng  Bạch Thiên đang lái xe qua gương.
Ánh mắt của Bạch Thiên trở  đường, mở miệng : "Trông cô  hề buồn chút nào."
Dư Tô im lặng một lát,  trái lương tâm: " buồn là như thế , chỉ là   từng thấy."
 
Bạch Thiên   gì nữa,  lẽ cũng   nên  gì cho .
Phía  là đèn đỏ, Bạch Thiên đạp phanh, dừng xe vững vàng  vạch trắng.
Dư Tô suy nghĩ một chút, lên tiếng: "Nhiệm vụ tiếp theo của  còn bao lâu nữa?"
 
"Còn lâu." Bạch Thiên liếc cô qua gương chiếu hậu: "Có chuyện gì ?"
Dư Tô : " đang nghĩ, vạn nhất gặp  một thế giới ảo giống hệt thế giới thực, mà nhiệm vụ     đưa  bất kỳ gợi ý nào,  thì  nên  thế nào mới  thể thoát  khỏi đó."
 
Bạch Thiên  đầu ,  cô qua khe hở giữa các ghế,  một lúc lâu,  :
 "Cô nghĩ thế giới  là giả ?"
Dư Tô  thẳng   ,  do dự một chút,  gật đầu.
 
Bạch Thiên chớp mắt, liếc  Vương Đại Long đang tựa  cửa sổ xe,  nhỏ: "Nếu là giả,  thì..."
Đột nhiên, một tiếng phanh xe cực lớn từ  xa truyền đến.
Dư Tô và Bạch Thiên gần như đồng thời  về phía , chỉ thấy một chiếc xe tải lớn chở đầy gạch từ phía bên  ngã tư lao nhanh tới!
 
Bạch Thiên phản ứng cực nhanh đạp ga, và bẻ mạnh vô lăng sang trái, và khoảnh khắc tiếp theo, chiếc xe tải lớn  lao đến  mặt!
Chủ xe đang chờ đèn đỏ ở phía bên trái dường như  dọa sợ,    phản ứng kịp, Bạch Thiên  cua xe, liền đâ/m  chiếc xe đó sang bên cạnh.
 
Hai chiếc xe va  ,  cùng  xe tải lớn nghiền nát.
Giống như hai con kiến nhỏ  mặt đất, khi đối mặt với đế giày của con  sắp giẫm xuống,     sức kháng cự.
Khi chiếc xe sắp  xe tải đâ/m , Bạch Thiên ở ghế  và Vương Đại Long bên cạnh đồng thời hành động.
 
Vương Đại Long ôm chặt Dư Tô, ấn cơ thể cô xuống  ghế, còn Bạch Thiên ở ghế lái trực tiếp buông vô lăng, chen qua giữa các ghế, dùng cơ thể che chắn cho hai  ở  cùng.
Mùi thuốc khử trùng khó chịu xộc  mũi, thiết  bên cạnh liên tục phát  tiếng bíp bíp,  mà lòng  vô cùng bực bội.
 
Dư Tô cau mày, mở mắt ,  tiên  thấy trần nhà trắng toát. Ánh mắt cô nhanh chóng chú ý đến chiếc giường bệnh bên trái, khi cô   đầu  sang, cổ cô truyền đến một cơn đau nhói.