Người   giường bên cạnh là Vương Đại Long, chân  và tay  của   đều  bó bột, đầu quấn một lớp băng gạc trắng dày, má cũng dán một miếng lớn.
 
Dư Tô đau đầu như búa bổ, thái dương như  côn trùng đang bò  trong. Cô  đưa tay lên xoa đầu, nhưng  nhấc tay lên mới phát hiện cánh tay  cũng  bó bột.
Ký ức  khi hôn mê  trở  trong đầu, cô khẽ gọi: "Bạch Thiên ?"
 
Lúc , bên ngoài phòng bệnh truyền đến một tiếng bước chân nhẹ nhàng, ngay  đó cửa phòng  đẩy , Dư Tô  thấy bố   từ bên ngoài bước .
Mắt hai  đều sưng húp, vẻ mặt  tiều tụy.
 
Mẹ Dư  phía , thấy Dư Tô đang  ,  sững  một chút,  mừng rỡ bước nhanh về phía cô,  đến bên giường cô, miệng run run    một lời nào.
 
Bố Dư bình tĩnh hơn nhiều, ông  theo phía ,  Dư Tô một lúc, khẽ : "Tỉnh  là  ."
Mẹ Dư đưa tay che miệng, bật  nức nở.
 
Biết rõ tất cả những điều    là thật, nhưng  thấy     mặt, Dư Tô vẫn  khỏi  chút khó chịu, đành cố gắng đưa tay nắm lấy tay bà.
Mẹ Dư cũng cố gắng kìm nén cảm xúc, dùng tay áo lau nước mắt, run rẩy : "Tiểu Bạch để cứu hai đứa, ..."
 
Dư Tô cụp mắt,    tiếp.
Nhiệm vụ ,  lẽ là  cô  lượt,  những  bạn đồng hành và   quan trọng nhất của cô, vì đủ loại lý do mà từng  một chế/t  mặt cô!
 
Cô  khỏi bắt đầu nghĩ, cô và Vương Đại Long cùng những  khác   đều nhận  một gợi ý từ những  chơi  đó,  từ khóa là "giả dối",  còn Phong Đình thì ?
 
Lúc đó     gì cả, cứ thế bước  nhiệm vụ ...
Khi   nghĩ   trở về hiện thực, nhưng  tận mắt  thấy tất cả bạn đồng hành đều chế/t  mặt, lúc đó   sẽ cảm thấy thế nào?
 
editor: bemeobosua
 
Anh , cùng với Vương Đại Long, Bạch Thiên và những  khác,   thế nào để thành công thoát khỏi nhiệm vụ     gợi ý ?
 
"Con hôn mê hơn mười ngày , Tiểu Bạch  đợi ,   chôn cất  ." 
Bố Dư khẽ  bên cạnh,  đầu  Vương Đại Long một cái.
 "Đại Long vẫn  tỉnh, thằng bé  thương nặng hơn con, bác sĩ ,  thể... sẽ trở thành  thực vật."
 
Dư Tô  Vương Đại Long, khẽ ừ một tiếng.
Cô nhớ tất cả, khi chiếc xe tải lớn đ/âm tới, chính Vương Đại Long  che chắn cho cô ở  cùng.
Ngay cả khi đó là một thế giới giả dối... cô cũng  khỏi cảm thấy  ơn và tội .
 
Cảm xúc của  Dư khá hơn một chút, bà buông tay Dư Tô,   lấy một chiếc hộp nhỏ  tủ đầu giường  mở, đưa cho Dư Tô: 
"Hiện tại con khó  thể đeo, nên  để ở đây cho con. Tiểu Đường , đây là chiếc nhẫn Tiểu Đình dùng để cầu hôn con  ?"
Trong lòng Dư Tô run lên, mở miệng : "Mẹ, đeo nó cho con ..."
 
Mẹ Dư cho rằng cô  thể buông bỏ Phong Đình  ch/ết, những giọt nước mắt  ngừng   lăn dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-143-2.html.]
Bà đặt chiếc nhẫn sang một bên, cúi xuống nhẹ nhàng ôm lấy Dư Tô,    đau buồn :
 "Con ơi,   ,   đây mà..."
 
Ánh mắt Dư Tô dừng   chiếc nhẫn kim cương xinh  đó, cô  mở miệng: "Con  chiếc nhẫn."
Đó là, thứ duy nhất  liên hệ với Phong Đình thật sự, nó  thể nhắc nhở cô từng giây từng phút rằng Phong Đình  ch/ết, những  khác cũng  c/hết, họ đều đang đợi cô thuận lợi thoát  ngoài.
 
Mẹ Dư    lấy chiếc nhẫn , vì nước mắt  mờ mắt, bà thử vài  mới giúp Dư Tô đeo  chiếc nhẫn.
Bố Dư  phía  , khẽ thở dài một ,  đưa tay kéo  Dư:
 
 "Đi thôi, về nhà hầm chút canh cho con bé bồi bổ."
Không lâu  khi hai  rời , Đường Cổ đến.
Anh  trông cũng  tiều tụy, khuôn mặt vốn luôn tươi  cũng  còn nụ  nào, môi thậm chí còn khô đến mức bong da.
 
Anh   đến chỗ Vương Đại Long  một lúc,  mới vòng đến chỗ Dư Tô, kéo một chiếc ghế   xuống, lặng lẽ  bên giường  cô một lát,  mở miệng : 
"Bạch Thiên ch/ết ."
 
Ngón tay Dư Tô khẽ vuốt ve chiếc nhẫn, cụp mắt : "Em ,   dùng mạng cứu em."
Đường Cổ kéo khóe miệng,  , nhưng   nổi.
Anh  : "Bố  Bạch Thiên cũng  đau lòng,   là con một."
 
Dư Tô   nên  gì cho , cô mím môi, suy nghĩ một lát, hỏi:
 "À đúng , nhiệm vụ của  và  cùng ngày,  khi   thành, còn nhớ  gì ?"
 
Đường Cổ lắc đầu, "Không nhớ gì cả."
"Trước khi Bạch Thiên ch/ết,   một câu nhưng mới chỉ   một nửa." Dư Tô .
 
Đường Cổ hỏi: "Câu gì?"
"Em hỏi  , nếu thế giới  là giả, mà em  nhận  bất kỳ gợi ý nào để rời khỏi đây, em   thế nào để thoát  khỏi đây? Cậu  , nếu là giả,  thì..."
 
Dư Tô  Đường Cổ: "Những lời  đó,    kịp ."
Đường Cổ im lặng,   cúi đầu, ánh mắt đặt  đôi tay , các ngón tay của   chạm  , khẽ chạm nhẹ nhàng.
Một lát ,   ngẩng đầu : "Nếu là giả,  thì gi/ết sạch những  khác."
 
"Giả sử thế giới  là giả, tất cả những điều  tồn tại là để em  thành nhiệm vụ,  thì tất cả những gì xảy  trong nhiệm vụ  nhất định   một mục đích. Theo tình hình hiện tại, nó  em tận mắt  thấy  yêu và bạn bè  lượt ch/ết  mặt em. Nếu  , em nên gi/ết sạch những  quan trọng đối với em."
 
Đường Cổ  thẳng  mắt Dư Tô, giọng  nhàn nhạt: "Chỉ cần tất cả   đều chế/t hết, mục đích của nó sẽ thất bại,  thì,  thứ tự nhiên sẽ kết thúc."
Dư Tô khẽ cau mày, hỏi ngược : "  cũng là giả,   em    đang gài bẫy em ?"
 
Đường Cổ  nghiêng đầu.
 "Nếu thế giới  là giả, tất cả chúng  ở đây đều là giả, sự tồn tại của chúng  là để ch/ết,  thì, em cũng  thể   tay, cứ từ từ chờ chúng   lượt ch/ết , sớm muộn gì cũng sẽ ch/ết hết thôi."