145.
 
Dư Tô   gì, ánh mắt cô đảo qua đảo   khuôn mặt hai , nhất thời  hiểu tình hình hiện tại.
Người đàn ông   chuyện   , cầm một cây gậy bên tường, chống gậy  dậy. Dư Tô mới để ý,   chỉ  một chân.
Anh  khó khăn bước đến  mặt Dư Tô, đưa tay xoa đầu cô, cúi xuống : "Tiểu An ngoan, mau  nhà ."
Có vẻ như họ đang  chuyện quan trọng gì đó,   cô  phiền.
Dư Tô gật đầu, ngoan ngoãn   về phòng.
 
Người đàn ông  ,  ở cửa  cô, cho đến khi cô  về phía giường,   mới đưa tay đóng hờ cửa .
Bên ngoài truyền đến tiếng   chống gậy  , Dư Tô nhẹ nhàng  về phía cửa phòng, ghé sát ván cửa lắng  bên ngoài.
"...Thật sự  thể nghĩ cách nào khác ?" Giọng   là của  đàn ông  .
Người đàn ông  thở dài.
 "Không  , đây là giá cao nhất họ đưa  . Nhà của  vị trí  ,  là nhà cũ , bán  nhiều như   là  lắm . Anh   một câu, nhân lúc   còn  mua, mau bán ?"
Bán nhà?
 
"Ôi... cái giá  thấp quá, trưởng thôn, ông giúp   thêm chút nữa ? Nếu   cần tiền gấp,  tuyệt đối sẽ  bán như  ."
" cũng ,     thương tốn  ít tiền,  còn mất một chân,   gánh nặng gia đình e rằng  do vợ  một  gánh vác. Chính vì  những điều ,   đặc biệt  chuyện với họ, hy vọng họ nể mặt  mà cho thêm chút tiền, họ mới thêm hai nghìn để  tròn , nếu  còn  hài lòng... họ chắc  mua nữa ."
Bên ngoài im lặng, Dư Tô lắng  một lúc, mới  thấy  đàn ông thở dài thườn thượt.
Anh  : "Vậy,  và  Tiểu An bàn bạc  xem ?"
 
"Được, họ , nhiều nhất chờ ba ngày, các   nhanh chóng quyết định đấy. Vậy    đây, khi nào các  quyết định xong, thì qua  với  một tiếng."
Người đó  xong, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rời .
Dư Tô    về phía ghế,   xuống, liền  thấy tiếng chống gậy gỗ  tới.
Người đàn ông đẩy cửa phòng,   trong.
Dư Tô cũng   , thấy   mặt đầy sầu muộn.
Hai    một lúc,    khổ một tiếng, bước  trong, từng bước  về phía Dư Tô,  đặt cây gậy tựa  cạnh tủ, đưa tay ôm lấy Dư Tô,  xuống ghế.
 
Dư Tô biến thành một đứa trẻ con, nhưng  một  đàn ông lạ mặt ôm  lòng vẫn vô cùng  thoải mái.
Cô vặn vẹo mấy cái  xuống, nhưng     ôm chặt hơn,   còn cúi xuống hôn lên tóc cô một cái.
Dư Tô  định  gì đó, liền  thấy   giọng điệu đầy hối  khẽ : 
"Tiểu An , sinh  trong nhà , con thật khổ. Bố xin  con, cũng xin   con..."
Dư Tô  dám động đậy nữa.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-145-1.html.]
editor: bemeobosua
 
Anh  cũng   tiếp, chỉ ôm cô  thở dài thêm vài .
Vài phút , bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, một  phụ nữ ăn mặc giản dị từ ngoài cửa bước .
Dư Tô  sững  khi  thấy cô ,  phụ nữ , trông  giống cô.
Một cảm giác vi diệu lập tức ập đến, Dư Tô ngây   cô  từ ngoài cửa bước ,  đến bên cạnh  đàn ông đang ôm , nhẹ nhàng vỗ vai  , khẽ : 
"Em  gọi điện cho bố em , ông  đồng ý cho chúng  vay một ít tiền.  chúng   giữ bí mật,  thể để  chị em em  , nếu  họ nhất định sẽ đến  loạn với bố ."
 
Người đàn ông đưa một tay  nắm lấy tay cô , Dư Tô ngẩng đầu lên,  thấy mắt   đỏ hoe, dường như sắp .
Người phụ nữ   nhiều, khẽ mỉm , hỏi: "Trưởng thôn đến  ? Bên đó  giá bao nhiêu?"
Người đàn ông mím môi,  chút khó khăn mở miệng : "Một vạn..."
"Một vạn?" Người phụ nữ cau mày, im lặng một lúc,  : 
"Hơi ít, riêng mảnh đất  cũng đáng giá mà. Nhà ông Vu ở đầu thôn gần đây sửa nhà, chẳng  cũng tốn mấy vạn ?"
 
Người đàn ông cúi đầu, giọng buồn bã : "Họ sửa nhà hai tầng, nhà ..."
Người phụ nữ nhất thời   nên lời, cúi đầu  Dư Tô, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, một lúc  mới : 
"Thật sự  , cũng chỉ đành bán thôi."
Người đàn ông  Dư Tô một cái, im lặng  lâu  đó, mở miệng : "Dù  bán, cũng  đủ ."
Dư Tô  tò mò họ đang  chuyện gì, nhưng   dám hỏi, chỉ  thể lặng lẽ lắng .
 
Lần  chuyện  của hai     giúp cô nắm rõ tình hình,  đến ngày hôm , cô mới dần dần hiểu   chuyện.
Người đàn ông  vốn  công nhân mỏ than ở tỉnh ngoài. Vào thời đại đó, các mỏ than tư nhân  chính quy ở khu vực đó mọc lên khắp nơi, và   chính là do một  cùng làng giới thiệu mà đến một nơi như .
Cách đây  lâu, vì một  sơ suất của  , khiến   và một đồng nghiệp cùng  mỏ than sập đè lên.
Anh  mất một chân trong vụ t/ai nạ/n , còn chân của   tuy  gãy, nhưng bàn chân trái    liệt, chân  cũng mất hai ngón, ảnh hưởng  lớn đến việc  .
 
Vì   là  gây  ,   buộc  chịu trách nhiệm bồi thường.
Ông chủ mỏ than  cho mỗi  một vạn tệ,   quan tâm nữa. Chi phí  viện phẫu thuật cộng với chi phí y tế  , một vạn tệ     đủ, thậm chí cả  tiền khó khăn lắm mới dành dụm  trong nhà cũng  đổ .
Cơ thể  hồi phục, nhưng khoản bồi thường cho  đồng nghiệp  thì vẫn   một xu nào.
Hai bên  thỏa thuận giá cả, hai vạn tệ,  mặc cả.
Số tiền , thực   là đối phương  thông cảm với gia đình họ . Dù  cũng là tàn tật cả đời, hai vạn tệ bồi thường thực sự  nhiều.
  tiền    là thứ mà gia đình Dư Tô hiện tại  thể chi trả .
Thế là hai vợ chồng quyết định bán nhà, và tìm  vay tiền để xoay sở.
 những  trong làng    cho họ vay tiền, đừng  là hàng trăm, hàng nghìn,  đây  phụ nữ  vay một tệ hàng xóm bên cạnh còn  cho vay.