Dư Tô bật ,   ôm  một cái: "Được  , xuống xe là  mua nhẫn liền! Trước đây  mà em    trẻ con thế hả?"
Phong Đình vỗ đầu cô: "Tóm  bây giờ em  hối hận cũng  kịp ."
Xuống xe xong, hai  liền  đến tiệm trang sức gần nhất.
Dư Tô khá thích chiếc nhẫn hệ thống tặng hiện tại,  định  , liền bảo nhân viên cố gắng tìm một cặp nhẫn tương tự.
Cuối cùng cũng tìm , tuy  khác một chút, nhưng nếu đặt chiếc nhẫn  và chiếc nhẫn nam trong cặp đó cạnh , vẫn  giống một cặp.
 
Phong Đình quẹt thẻ thanh toán, ngay khi  nhẫn liền bảo Dư Tô đeo cho .
Trên xe về nhà, Dư Tô lấy điện thoại  chụp một tấm ảnh nắm tay gửi  nhóm nhỏ khoe ân ái một lượt, Bạch Thiên tại chỗ tuyên bố hôm nay  nấu cơm cho họ ăn, bảo họ tự  ăn thức ăn cho chó .
Hai    xe dùng điện thoại của Dư Tô trò chuyện với họ một lúc, Đường Cổ gửi một câu: Khi nào thì đăng ký kết hôn, tổ chức đám cưới?
Vương Đại Long: Ngày mai!
Hồng Hoa: Ngày mai!
Hồ Miêu: Ngày mai!
Bạch Thiên: Một lũ  chép.
Dư Tô buồn  đặt điện thoại xuống, Phong Đình  hỏi: "Vậy khi nào thì chúng  tổ chức đám cưới?"
"..." 
 
Vành tai Dư Tô  nóng lên: "Anh cầu hôn như  ? Trên taxi ?"
Tài xế lái xe phía   nhịn  ,  Phong Đình qua gương chiếu hậu, dùng giọng điệu của  từng trải : 
"Cậu bé , thế  là  sai , mau về nhà lên kế hoạch thật  ,  cho vợ một chút bất ngờ mới lừa  về nhà  chứ!"
Phong Đình trầm tư suy nghĩ một lúc: "Vâng, cảm ơn bác tài, cháu sẽ nghĩ xem nên lừa thế nào."
Ngày hôm , Dư Tô và Hồ Miêu  ngoài mua đồ ăn, khi  ngang qua một biển hiệu, trong lòng cô  dâng lên một chút bất an và căng thẳng.
Sau đó, những cảm giác kỳ lạ đó, như Phong Đình và    , biến mất.
 
Phong Đình  nộp đơn xin thôi việc, thời gian nghỉ việc  ấn định  nửa tháng.
Trong  thời gian , Dư Tô  cùng thành viên mới của tổ chức   nhiệm vụ một , và tổ chức của họ cũng nổi tiếng trong giới  chơi.
Thêm hai thành viên mới  , tổng cộng tổ chức chỉ  chín , nhưng   đầu tổ chức   thành tất cả các nhiệm vụ, và  tới năm  chơi   thành thành công nhiệm vụ thứ mười bốn.
Tất cả những ai tham gia  nhiệm vụ  đều  ai ch/ết,  bộ sống sót.
Dù xét về tỷ lệ sống sót,  về  lượng  chơi kỳ cựu giàu kinh nghiệm trong tổ chức, nhóm nhỏ  đều trở thành một chủ đề nóng trong cộng đồng  chơi.
Các bài đăng  diễn đàn hầu như ngày nào cũng thấy  về họ, thậm chí   còn tìm đến tận ngoài cổng chung cư,  gia nhập tổ chức.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-148-3.html.]
Sau khi Dư Tô và những  khác bàn bạc, quyết định thành lập một tổ chức ngoại vi.
Phong Đình, Vương Đại Long, Hồng Hoa, Bạch Thiên, Đường Cổ, Hồ Miêu và Dư Tô bảy  là thành viên cốt lõi của đội, còn những   gia nhập tổ chức chỉ  thể trở thành thành viên ngoại vi, tạm thời do hai thành viên mới gia nhập quản lý.
Dù  gần đây cũng   việc gì, Dư Tô và Vương Đại Long bắt đầu sàng lọc từ những  chơi đăng ký, chọn  những  đủ tiêu chuẩn sơ bộ, còn  trải qua một cuộc phỏng vấn kiểm tra trí tuệ, và một cuộc đấu võ do Bạch Thiên và Đường Cổ thực hiện.
Mặc dù , vẫn  khá nhiều   chọn, tạo thành một tổ chức với  lượng thành viên lên tới ba mươi .
 
Trước khi họ gia nhập, Dư Tô  nhắc nhở  rằng, một khi phát hiện họ  bất kỳ hành động nào chủ động gây hại đến tính mạng của  khác trong thực tế, họ sẽ  tước quyền tham gia trò chơi.
Các thành viên hầu như đều đồng ý  nhanh chóng, và Dư Tô cùng Bạch Thiên cũng trở nên bận rộn vì tìm  việc để , cuộc sống trôi qua  nhanh  đầy đủ.
Những cảm giác mà Dư Tô   khi mới  thành nhiệm vụ    xuất hiện nữa, cuộc sống dường như trở  bình thường,  thứ vẫn như cũ,  định và yên bình.
Chỉ chờ nhiệm vụ cuối cùng tiếp theo đến.
Nửa tháng trôi qua thoắt cái, sáng sớm hôm đó, Hồ Miêu  kéo Dư Tô cùng  ngoài mua sắm,  rằng một nhãn hiệu nào đó   mắt mẫu mới,  nhanh chóng  mua.
Dư Tô cũng gọi Lâm Tiểu An,  bạn  duy nhất  đây,  mà  khi Dư Tô tiếp xúc với APP,  dần trở nên xa cách.
 
editor: bemeobosua
 
Đặc biệt là  khi Lâm Tiểu An  /i nạ/n xe  vì cô  , cô càng  dám liên lạc nhiều với đối phương nữa.
Lâm Tiểu An  hẹn cô nhiều , nhưng cô đều lấy lý do gần đây  bận để từ chối. Sự thất vọng của đối phương qua điện thoại cô   rõ, nhưng cô cũng   cách nào, cách  nhất để bảo vệ đối phương là giữ  cách.
Và bây giờ tổ chức của họ   tiếng tăm, cũng bắt đầu phát triển, nhiệm vụ của cô cũng sắp kết thúc, nghĩ rằng sẽ  còn nhiều nguy hiểm nữa.
Lâm Tiểu An nhận  điện thoại của cô, tỏ   vui mừng, lập tức đồng ý đến ngay, đợi  đến nơi, Dư Tô  thấy bộ đồ công sở của cô , mới nhớ  hôm nay đáng lẽ cô    .
 
Trong lòng  chút áy náy, nhất thời cũng    bù đắp thế nào.  may mắn  còn  Hồ Miêu, ba  phụ nữ cùng  trò chuyện  đùa,  khí nhanh chóng trở nên vui vẻ.
Dư Tô chịu trách nhiệm thanh toán tất cả các hóa đơn hôm nay, dù  bây giờ cô cũng  thiếu tiền.
Ba  lang thang trong trung tâm thương mại nửa ngày,  đổi từ đầu đến chân, còn xách đầy túi lớn túi nhỏ  nhiều đồ, lúc  mới mãn nguyện chia tay.
Lâm Tiểu An là xin nghỉ phép  ngoài, buổi trưa trực tiếp từ trung tâm thương mại bắt taxi về công ty, còn Dư Tô và Hồ Miêu cùng  trở về căn hộ.
 
Hồ Miêu   mở cửa , Dư Tô xách đồ  theo ,  bước  cửa  sững sờ…
Sàn nhà trong đại sảnh  trải một lớp giấy dán sàn, với hoa văn kiểu gỗ, bàn  và ghế sofa trong phòng khách biến mất,   đó là một chiếc bàn ăn gỗ hình chữ nhật  lớn, một  ghế gỗ vây quanh, đèn chùm phía  cũng   đổi kiểu dáng, cửa bếp đóng, và cánh cửa đó thậm chí cũng biến thành gỗ.
Cần   kỹ mới  thể nhận , đó là vì  cửa dán giấy dán.
Ngay cả cầu thang và cửa phòng  tầng hai, cũng như các bức tường, cũng  dán giấy dán vân gỗ trông như thật.
Trong phòng khách  thêm một  đồ trang trí mà  đây  , thoạt  qua,  chút quen mắt.