Dư Tô  một lúc, chợt nhớ , cảnh tượng , và cảnh nhiệm vụ đầu tiên của cô... giống  đến sáu, bảy phần!
Một căn phòng  lầu hai khẽ mở, Phong Đình mặc chiếc sơ mi trắng, cài nút đến cái thứ ba, bước  khỏi phòng.
Cùng lúc đó, Hồ Miêu   nhà  giật lấy túi mua sắm từ tay Dư Tô,  lủi nhanh  bếp.
 
Phong Đình chầm chậm từng bước  xuống lầu,      với Dư Tô: 
"Xin ,  cố gắng hết sức , nhưng chỉ  thể khôi phục  như thế  thôi."
Dư Tô  đoán    định  gì, đưa tay đóng cánh cửa phía  ,  yên  nhúc nhích.
 
Phong Đình bước đến, nắm lấy hai tay cô, cúi đầu   mắt cô, chậm rãi : 
"Nơi chúng  gặp   đầu tiên, tuy   là kỷ niệm  gì, nhưng   ý nghĩa. Anh cũng  nghĩ   cách nào lãng mạn cảm động, ý tưởng  là do Đường Cổ giúp  nghĩ . Tóm ... lúc đó hệ thống  sắp xếp cho chúng   phận vị hôn phu, vị hôn thê mà  hỏi ý kiến em. Bây giờ thì , em đồng ý ? Cá Con, em  đồng ý lấy  ?"
 
editor: bemeobosua
 
Dư Tô nhất thời    nên lời.
Phong Đình  cô,  : "Em chỉ  hai lựa chọn, một là chuyển hộ khẩu của em sang sổ hộ khẩu của , hai là  chuyển sang chỗ em, em chọn một ."
Dư Tô: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-148-4.html.]
 
Lúc , cửa bếp  mở , Bạch Thiên thò đầu , nhẹ nhàng đặt chiếc lồng  một cặp vẹt xuống đất,   rụt đầu .
Sau đó, Phong Đình búng ngón tay.
Cặp vẹt rụt cổ , đột nhiên bắt đầu kêu to: "Đồng ý ! Đồng ý !"
"..."
 
 Đây là thao tác thần thánh gì ?
Dư Tô cảm thấy  buồn , khẽ ho một tiếng nín ,  : "Được , em đồng ý."
Phong Đình  khẽ một tiếng, vươn tay ôm lấy cô, khi cửa bếp mở , những  khác hò reo nhảy  ngoài,  cúi đầu, khẽ hôn lên môi cô.
 
Vòng ôm của  ngày càng chặt, nụ hôn nhẹ cũng dần sâu hơn, từng chút, từng chút một, khiến Dư Tô  ngại ngùng  hồi hộp  tiếng hò reo của  , gần như  thở nổi.
Cảm giác ngọt ngào hạnh phúc bao trùm lấy cô như nước.
 
 đúng lúc , chiếc nhẫn  ngón áp út tay trái của cô đột nhiên nóng bỏng, đau đến mức cô  kìm  khẽ kêu lên một tiếng, đẩy Phong Đình  cúi đầu định tháo nhẫn.
Đợi đến khi tay cô chạm  chiếc nhẫn, cảm giác nóng bỏng đó  biến mất, chỉ để   ngón tay cô một vết đỏ hình tròn, chứng minh cảm giác   của cô   là ảo giác.