Dư Tô sững sờ: "Em thích chiếc  hơn,    mà?"
"... nó   là một cặp với cái của ." Phong Đình  cô, ánh mắt  chút tủi .
 
Dư Tô bất lực : "Bây giờ cũng  thể đổi , chiếc nhẫn  vẫn còn ở nhà mà, cứ dùng tạm chiếc  nhé, lát nữa em sẽ đổi ,  ?"
Phong Đình im lặng một chút, cúi đầu, nắm lấy bàn tay  của cô, dùng ngón tay cô chạm  chiếc nhẫn, với một tư thế kỳ lạ đeo chiếc nhẫn  ngón áp út của cô.
 
Dư Tô  cảnh , trong lòng khẽ kinh ngạc, ngay  đó, những chuyện nhỏ nhặt  xảy  ba tháng , những chuyện mà cô  gần như quên bẵng ,  hiện lên trong đầu… lúc đó Bạch Thiên và   đều  thử, những  khác  thể sử dụng chiếc nhẫn !
Thế nhưng... Phong Đình cũng  tính là "những  khác" ?
 
Ban đầu,   chính    tự tay đeo chiếc nhẫn cho cô trong vài giây  khi  nhiệm vụ ?
Dư Tô sững sờ, ngẩng đầu  chằm chằm  mặt Phong Đình, trầm giọng hỏi:
 "Tại    đeo nhẫn cho em theo cách ?"
 
Phong Đình  khẽ một tiếng, dường như  hề nhận : "Em đang  gì ? Đến lượt em ."
Dưới khán đài, khách mời xì xào bàn tán, dường như  lạ tại  đôi tân hôn  sân khấu  trao nhẫn chậm như .
 
Trên sân khấu  tiện  nhiều, Dư Tô liếc  chiếc nhẫn nam bên cạnh, từ từ đưa tay cầm lấy nó, chậm rãi đeo  ngón tay Phong Đình, nhưng sự nghi hoặc trong lòng vẫn  tan biến.
Khi nghi lễ trao nhẫn kết thúc, khách mời bắt đầu hò reo, nhao nhao hô: "Hôn một cái! Hôn một cái!"
 
Phong Đình  đầu  họ một cái,   , đôi mắt tràn đầy tình cảm  Dư Tô, đưa tay nâng mặt cô lên, từ từ cúi đầu, hôn lên môi cô.
Dư Tô    để tâm,  nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn đạp nước, trong lòng cô vẫn tràn đầy nghi hoặc.
 
Các phần  đó như nâng ly chúc rượu, cô đều  chút lơ đãng.
Chiếc nhẫn đeo  ngón tay giống như một cây k/im đ/âm  đó, từng giây từng phút đều nhắc nhở cô về chuyện  xảy .
Tại   như ?
 
Cho đến khi đám cưới kết thúc, trời dần tối, khách mời tản , sự nghi hoặc trong lòng Dư Tô vẫn  thể giải tỏa.
Cô   chuyện  với Phong Đình, chính xác hơn là... để   thử  một  một  nữa.
 
Họ  Vương Đại Long và những  khác đưa về tân gia,  đó mấy  liền  lượt rời , và  khi  mỗi  một câu: 
"Sớm sinh quý tử."
Dư Tô    trêu chọc như , nhưng ngay cả việc đỏ mặt cũng  xảy .
 
Bởi vì hiện tại cô  thực sự   tâm trạng đó.
Đợi đến khi tất cả   tản , trong phòng chỉ còn  hai , cô liền lập tức tháo chiếc nhẫn , đưa cho Phong Đình đang cởi áo khoác: 
 
"Anh đeo nhẫn cho em  nữa ."
Phong Đình đặt áo khoác sang một bên,  đầu  thấy chiếc nhẫn trong lòng bàn tay cô, khẽ nhíu mày: "Tại ?"
 
"Có    thể đeo nhẫn cho em ?" Dư Tô hỏi thẳng thừng.
Lông mày Phong Đình nhíu chặt hơn,  im lặng  chằm chằm  mắt Dư Tô, một lúc lâu , từ từ bước đến,  cạnh Dư Tô bên giường cưới của họ.
 
Rồi,  hít một  thật sâu, mở miệng : "Có vài lời  luôn   với em."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-149-3.html.]
Dư Tô  , đợi   tiếp.
 
Anh  chằm chằm  Dư Tô, : 
"Em đôi khi quá đa nghi ,  lẽ vì  trải qua những nhiệm vụ tàn khốc đó, nên em  hình thành thói quen cẩn trọng, nhưng những thói quen   nhất  nên mang  thực tế, nếu ... sẽ gây  những mâu thuẫn  cần thiết."
 
editor: bemeobosua
 
"Ví dụ như hôm nay, ngày cưới của chúng , em  vì một động tác vô tình của  khi đeo nhẫn cho em, mà bắt đầu nghi ngờ   ? Cứ thế  chúng     thể sống cả đời ? Anh  lo lắng,   nếu điện thoại  reo mà     mặt em, em  nghĩ rằng    đối tượng ng/oại tì/nh ?"
 
Phong Đình đưa tay nắm lấy tay cô, trầm giọng : "Cá Con , chúng  sống  với , tin tưởng đối phương hơn một chút,  ?"
Biểu cảm của  chân thành tha thiết, trong đôi mắt đan xen sự thâm tình và bất lực, dường như  chút thất vọng với Dư Tô hiện tại.
 
Lòng Dư Tô chùng xuống… ngày đầu tiên tân hôn, giữa họ  xảy  vấn đề .
Thế nhưng, chuyện  cô nhất định   kết quả.
 
Dù Phong Đình   gì  nữa, cô cũng nhất định  xác minh một .
Cô cũng   tại , trong lòng  mơ hồ cảm thấy, chuyện tưởng chừng  nhỏ nhặt ,  cực kỳ quan trọng.
 
Dư Tô cúi đầu rút tay khỏi lòng bàn tay Phong Đình, ánh mắt  chút    , chỉ cúi đầu đặt chiếc nhẫn  tay , chậm rãi : 
"Chỉ   thôi, chỉ   thôi,   em tuyệt đối sẽ  đa nghi nữa."
 
Phong Đình nắm chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, khi mở tay , lòng bàn tay    in một vết đỏ.
Anh   đặt chiếc nhẫn lên chiếc chăn đỏ thắm phía ,  dậy :
 "Anh  ngoài một lát."
 
Không đợi Dư Tô trả lời,  liền bước  khỏi cửa.
Sau khi cởi áo khoác,  mặc chiếc sơ mi trắng  vặn, cao ráo và điển trai như  đầu tiên Dư Tô gặp .
 khoảnh khắc , Dư Tô đột nhiên cảm thấy   chút xa lạ.
 
Nhìn bóng lưng    bước  khỏi cửa, Dư Tô khẽ  một tiếng,   : 
"Anh  cần trốn nữa, em   kết quả . Nếu  thực sự  thể đeo nhẫn cho em,    cần  liên tục tìm cớ."
 
Cô cầm lấy chiếc nhẫn kim cương, đeo   tay, từ từ  dậy,   đàn ông đang dừng  ở cửa  lưng về phía cô, lạnh lùng : 
"Em vẫn còn trong nhiệm vụ,     thành nhiệm vụ, đúng ?"
Phong Đình   đầu , cũng  trả lời.
 
Dư Tô cắn môi, bước đến chỗ , tóm lấy cánh tay  kéo ,  chằm chằm  mặt  nghiến răng : 
"Sao   gì? Trả lời em!"
 
Phong Đình cúi đầu  mặt cô, đưa tay ,  chạm  má cô, nhưng  Dư Tô nghiêng đầu tránh .
Cô  một tiếng, chậm rãi : 
 
"Em hiểu , ngay từ đầu những cảm giác căng thẳng, bất an và quen thuộc mà em , tất cả đều là một gợi ý mà nhiệm vụ dành cho em, nhưng loại gợi ý đó chỉ tồn tại trong vài ngày ngắn ngủi,  đó sẽ   biến mất, em chỉ  thể dựa  chính  trong những ngày tiếp theo để tìm  manh mối,  kết nối  những cảm giác ban đầu, mới  khả năng phát hiện  rằng     thoát khỏi nhiệm vụ!"