Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Ở nhà nửa tháng, bố  bắt đầu giục cô tìm việc .
Đứng  góc độ của bố , việc  là đúng và cần thiết, cô bây giờ đúng là như kẻ ăn bám.
 sự thúc giục của họ khiến cô càng thêm sốt ruột.
Hôm nay, cô  định  ngoài như thường lệ,   đến phòng khách thì chợt  thấy tiếng điện thoại bàn  bàn  reo.
Bố Dư đang   sofa nhanh chóng nhấc máy,   đầu dây bên   gì, sắc mặt ông   đổi, còn  Dư Tô mấy .
Cuối cùng ông nặng nề cúp điện thoại, hỏi Dư Tô: "Con     ngoài ,  đây  gì?"
Dư Tô cảm thấy  gì đó  ,  tiếng động gật đầu,   ngoài cửa, xuống một tầng cầu thang,   nhẹ nhàng  , áp sát cửa lắng   trong.
 
editor: bemeobosua
 
May mà đây là nhà cũ, cũng  sửa sang , cánh cửa   cách âm lắm.
Cô loáng thoáng  thấy bố Dư gọi  Dư một tiếng,  tiếng  chuyện của hai  đứt quãng truyền .
"...Ra tù ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-152-4.html.]
"Ông  ai?"
"Chính là... con gái chúng ..."
Tiếp đó, âm lượng của  Dư đột nhiên cao vút,   vẻ  tức giận, cũng khiến Dư Tô  rõ đoạn đối thoại :
"Cô  mơ  đấy! Năm đó cô   g/iết đứa bé, nếu    trong làng kịp thời ngăn , con gái chúng  năm đó  m/ất m/ạng !"
 
Dư Tô sững sờ, nhất thời  hiểu ý nghĩa của đoạn hội thoại .
Bố Dư khẽ khàng khuyên nhủ vài câu gì đó, giọng  Dư  nhỏ dần, khiến cô  thể  rõ nữa.
Dư Tô , hình như manh mối quan trọng  xuất hiện .
Cô  dám bỏ lỡ, lập tức móc chìa khóa  mở cửa  .
Thấy Dư Tô bước , hai vợ chồng đều sững sờ, sắc mặt  Dư càng trắng bệch ngay lập tức, bà ngơ ngác gọi một tiếng: 
"Tiểu Ngư ..."
Bố Dư chậm rãi  dậy khỏi sofa,  Dư Tô với vẻ mặt  chút căng thẳng, mở miệng hỏi: "Con  , chắc   thấy gì chứ?"
Dư Tô sầm mặt xuống, : "Con  thấy hết , cánh cửa  chẳng cách âm chút nào. Bố, , hai  còn  giấu con ?"