Trong làng  một vài  già, hầu như  thấy  trẻ, ít nhất là hai    làng cũng  thấy một  trẻ nào.
Ký ức của Dư Tô quá mơ hồ,   thứ ở đây cũng vô cùng xa lạ, đương nhiên  thể tự  tìm  căn nhà cũ. Họ  qua một ngôi nhà và hỏi một ông lão, theo sự chỉ dẫn của ông  mới tìm thấy mảnh hoang tàn  mọc đầy cỏ dại.
Điều  khác xa so với ký ức của cô, những đám cỏ dại cao hơn nửa   che phủ cả phế tích,   kỹ thậm chí còn  thể nhận .
Chỉ  cây lê cao lớn  vẫn sum suê cành lá.
 
Dư Tô và Phong Đình nắm tay    gốc cây,  về phía  một lúc, trong thoáng chốc dường như  thấy tiếng  xé lòng của một  phụ nữ văng vẳng trong đầu cô.
Khi hỏi về ngôi mộ của vợ chồng nhà họ Tô, ông lão  hỏi tỏ   kinh ngạc, dường như  thể ngờ    đến hỏi về ngôi mộ của nhà họ Tô.
Ông   trả lời ngay, mà  chằm chằm  Dư Tô một lúc, kinh ngạc hít một  lạnh, : 
"Cháu... cháu là Tiểu An ?"
Dư Tô gật đầu,   gì.
 
Ông  sững sờ một lát,  : 
"Ôi, cháu  lớn thế  . Nhìn cháu khỏe mạnh,  cũng mừng. Vợ chồng Dư Dũng đúng là   mà, năm đó  chỉ nhận nuôi cháu, mà còn giúp bố  cháu sửa mộ..."
Dư Dũng, là tên của bố Dư.
Hai   vòng qua phế tích, men theo sườn dốc  lên khu rừng phía , theo chỉ dẫn của ông lão,  dọc theo con đường nhỏ  núi về phía trái một đoạn,  nhanh   thấy hai ngôi mộ xếp cạnh  ở một góc hẻo lánh.
Ông lão , bố Dư mỗi năm sẽ đến một , tu sửa  mộ, dọn dẹp cỏ dại xung quanh.
Tuy nhiên cỏ dại luôn mọc  nhanh, bây giờ Dư Tô và Phong Đình  thấy là hai ngôi mộ  mọc đầy cỏ.
 
Phong Đình nhẹ nhàng nắm ngón tay Dư Tô, khẽ : "Qua đó ."
Dư Tô gật đầu, nhận lấy túi hương nến tiền vàng từ tay , cùng   về phía đó.
Dư Tô quỳ  hai ngôi mộ, lạy ba lạy.
Phong Đình cũng quỳ xuống,  ngôi mộ với vẻ mặt nghiêm túc : 
"Bác trai bác gái, cảm ơn hai   mang Cá Con đến thế giới ,   cháu sẽ chăm sóc cô  thật , hai  cứ yên tâm."
Dư Tô  đầu   một cái, mỉm , cúi đầu lấy tiền vàng , từ từ đốt từng tờ.
 
Phong Đình thì  dậy,  đến bên mộ dọn dẹp đám cỏ dại.
Loại mộ đắp bằng đất , lâu ngày sẽ  trượt xuống,  liền tìm một  hòn đá đến, xếp một vòng xung quanh mộ.
Họ  ở  lâu,  khi đốt xong nửa túi tiền vàng mang theo thì rời .
Nửa còn , là để đốt cho bố  Phong Đình.
Phong Đình lúc đó   chuyện ,  dẫn Dư Tô  bộ  làng,    chỉ  cây cối, ruộng đồng khi  qua kể cho cô  chuyện hồi nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-154-2.html.]
 
Anh : "Chính là cái cây , lớn thế  , năm đó nó chỉ cao hơn  một chút,  trèo lên hái quả, chân trượt ngã xuống đất,  rớt một cái răng."
"Em thấy thửa ruộng  ? Hồi nhỏ  với Vương Đại Long từng  bắt cua, ven ruộng  mấy cái hang nhỏ, bên trong  cua các thứ,  móc  một con cua lớn từ một cái hang, Vương Đại Long  móc bên ,  ngờ bắt  một con rắn nhỏ, sợ đến nỗi    tại chỗ..."
"Còn nữa,  cửa nhà   một cái cây, là do bố  tự tay trồng  ngày  sinh ,  khi trồng còn đ/ập một quả trứng  hố,   cái cây  đại diện cho bản  , cây phát triển ,  cũng sẽ phát triển ..."
Dư Tô   thích thú, đợi đến khi họ  đến căn nhà cũ của Phong Đình, cô  thấy một cái cây mọc xiêu vẹo ở một góc sân.
Nhà  cũng  sập một phần, nhưng phần lớn vẫn còn  vững, Phong Đình kéo Dư Tô  về phía ngôi nhà vài bước, dừng   sân đối diện với sảnh chính.
 
Anh  xa xa căn phòng đó, mặc dù cố gắng giữ nụ   khuôn mặt, nhưng ánh mắt  chỉ lộ  nỗi buồn sâu sắc.
Dư Tô   ôm lấy ,   gì.
Những trải nghiệm của , nghiêm trọng hơn  nhiều so với cô,   hề nhớ gì về tuổi thơ.
Anh  chỉ tận mắt chứng kiến cảnh bố    s/át h/ại dã man, mà còn nhớ những kỷ niệm hàng ngày với bố   đó,  tình cảm sâu sắc với họ. Bố  yêu quý nhất  sá/t hạ/i dã man  mặt  khi còn nhỏ, nỗi đau đó Dư Tô  thể nào thực sự cảm nhận .
Phong Đình thu  ánh mắt, giơ tay nhẹ nhàng vỗ  lưng Dư Tô, cúi đầu  một tiếng, khẽ :
 "Anh  , đừng lo."
 
editor: bemeobosua
 
Mộ bố     sửa , ban đầu là do dân làng giúp góp tiền mua quan tài an táng, nhưng mộ chỉ  đắp bằng đất. Sau  Phong Đình lớn lên,  về thuê  sửa thành ngôi mộ đá vững chắc.
Đây là một ngôi mộ song táng, Phong Đình quỳ phía , dùng tay áo nhẹ nhàng lau bụi  bia mộ, Dư Tô quỳ bên cạnh , lấy hương nến tiền vàng ,  đốt  khẽ : 
"Bác trai bác gái, hai   sinh  một  con trai vô cùng, vô cùng tuyệt vời, cháu  thích  ,   cháu cũng sẽ chăm sóc   thật , hai  cũng hãy yên tâm nhé."
 
Phong Đình  đầu  cô, khóe miệng  nhếch lên, : "Đây   là lời tỏ tình ?"
Dư Tô : "Chỉ cần chúng   chia tay, đây chính là lời hứa."
"Em còn  chia tay ?" Phong Đình vỗ  đầu cô một cái, mặt nghiêm  : 
"Về nhà  sẽ gọi điện cho bố  em bàn chuyện kết hôn!"
Dư Tô lườm : "Nhanh đốt hương  ,  mặt bố   mà còn dám  linh tinh."
Sau khi về, Phong Đình  thực sự bàn chuyện kết hôn với bố  Dư, nhưng  cùng Dư Tô báo tin hai  bắt đầu hẹn hò cho họ .
 
Hai vợ chồng  vui, và bày tỏ  đến thăm một chuyến, nhưng Dư Tô  rằng Phong Đình nên đến thăm nhà, họ mới  nhất quyết đến nữa.
Những ngày  đó trôi qua yên bình hơn  nhiều, công việc của Phong Đình  bận, hai  ngoài cuối tuần  thời gian hẹn hò một chút , ngày thường vẫn   gì khác biệt so với cuộc sống  đây.
Hôm nay Phong Đình  gọi điện    thêm giờ, Dư Tô theo đề nghị của Đường Cổ và Hồ Miêu, mang theo hộp cơm tình yêu do Bạch Thiên chuẩn  đến tìm .