155.
 
Khoảng thời gian giữa nhiệm vụ thứ mười bốn và mười lăm còn  dài, ngoài Hồ Miêu và hai thành viên mới gia nhập  , những  còn  trong tổ chức tạm thời rảnh rỗi.
Bạch Thiên  dẫn hai thành viên mới  thành nhiệm vụ hai ,  khi  khỏi nhiệm vụ, ánh mắt của hai  đó     đổi,  thấy  là gọi  trai.
Dư Tô và Phong Đình chọn một thời gian về nhà bố , về những chuyện cũ cô nhớ , một chữ cũng  nhắc đến.
Lần gặp mặt  Phong Đình đến với tư cách là bạn trai của cô,  Dư vui đến nỗi  khép miệng  , ngay tối hôm đó  lén giục Dư Tô nhanh chóng bàn chuyện cưới hỏi.
Dư Tô khi mới tiếp xúc với APP hai mươi ba tuổi,  thời gian dài  nhiệm vụ, bây giờ cô  gần hai mươi bảy, bố  sốt ruột cho cô cũng là điều đương nhiên.
 
Ngày hôm   đường hai  về, Phong Đình mới  cho cô , bố Dư tối qua   với   nhiều chuyện, bao gồm cả những món Dư Tô  thích ăn,  bệnh  dày nhưng  thích ăn đồ lạnh, đồ cay, dặn dò     để ý cô nhiều hơn.
Dư Tô im lặng   lặp  những lời bố Dư ,  buồn   cảm động, trong lòng càng tin rằng,  nhắc đến chuyện cũ là một quyết định đúng đắn.
Phong Đình ôm Dư Tô  lòng, xoa đầu cô  : 
"Bố em cuối cùng còn ,   sẽ giao em cho , nếu  dám b/ắt n/ạt em, bất kể ông  ở , cũng sẽ lập tức chạy đến đ/ánh ch/ết ."
 
Dư Tô bật , nhướng mày : "Vậy   nhớ kỹ nhé, nhà họ Dư chúng    dễ chọc !"
Phong Đình khẽ  một tiếng, đưa tay nhéo mặt cô: "Ai dám chọc em chứ, tiểu tổ tông."
Hai  về đến căn hộ, Phong Đình đang đợi thang máy thì nhận  một cuộc điện thoại. Vẻ mặt  nghiêm trọng khi  điện thoại, như thể gặp  chuyện gì đó nghiêm trọng.
Dư Tô nghi ngờ  sang một bên  , đợi thang máy xuống, Phong Đình  "đợi một chút" với đầu dây bên ,   với Dư Tô: 
"Đội  chút việc gấp, một nghi phạm  truy bắt khá lâu  xuất hiện,   đến đó một chuyến, em tự về   ? Anh xử lý xong sẽ về với em."
 
Dư Tô bất lực nhún vai, dặn dò: "Vậy  cẩn thận nhé, em đợi  về."
Phong Đình  xin , cúi đầu hôn lên trán cô,  mới   nhanh chóng rời .
Dư Tô  ở cửa thang máy  bóng lưng  biến mất ngoài cửa lớn, mới nhấn  thang máy, một   về căn hộ.
Thực  cô  mong Phong Đình từ chức, công việc của   bận  mệt,   nguy hiểm, bình thường   thời gian ở bên cô thì thôi, quan trọng nhất là, Dư Tô thực sự lo lắng  sẽ gặp nguy hiểm.
Dù  trong thế giới thực , ch/ết là ch/ết thật,   vật phẩm miễn tử, cũng   cách nào giành lấy tư cách sống của  khác.
 
Hơn nữa, kẻ  cũng  giống như trong nhiệm vụ chỉ  thể sử dụng v/ũ k/hí đơn giản, một  tội phạm thậm chí còn  s/úng.
Dư Tô luôn lo lắng cho sự an  của Phong Đình, nhưng cô   dám thể hiện , sợ  sẽ vì thế mà khó xử giữa công việc và cô.
Cô thở dài, cúi đầu lấy chìa khóa từ trong túi , mở cửa căn hộ bước .
Và ngay khoảnh khắc cô mở cửa bước , một tiếng "bùm" đột nhiên vang lên  đầu, khiến cô theo bản năng né sang một bên.
Ngay  đó, những cánh hoa hồng từ  cao rơi xuống.
Dư Tô giật , ngẩng đầu  lên, chỉ thấy những cánh hoa đó đều từ trần nhà rơi xuống, ban đầu hẳn là  đựng trong những quả bóng bay lớn, tiếng nổ   chính là từ đó mà .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-155-1.html.]
Ghế sofa, bàn  trong phòng khách đều biến mất, mặt đất phủ đầy những cánh hoa đủ màu sắc, hương thơm ngào ngạt. Vương Đại Long và mấy  khác mặc vest chỉnh tề, mỗi  cầm một bông hoa,  giữa những cánh hoa.
 
editor: bemeobosua
 
Họ  lượt tiến về phía ,  đưa những bông hoa  tay cho Dư Tô.
Vương Đại Long : "Anh đại của chúng  dịu dàng chu đáo, là một  đàn ông  hiếm ."
Hồ Miêu  đưa hoa cho Dư Tô, : "Hơn nữa  cao ráo  trai nữa!"
Hồng Hoa bước đến: "Anh  bình tĩnh điềm đạm, còn  tỉ mỉ."
Bạch Thiên đưa hoa cho Dư Tô, "Quan trọng nhất là đối xử  với cô,  nên, hai  kết hôn ."
Người cuối cùng là Đường Cổ, hai tay  đặt bông hồng  tay Dư Tô, chỉ về phía  cô: "Quay đầu  xem."
 
Dư Tô  đầu , liền thấy Phong Đình   từ lúc nào   ở cửa.
Anh   một bộ vest đen  vặn,  tay cầm một bó hoa tươi, khi Dư Tô  đầu ,  mỉm  bước  cửa,  đến  mặt cô, quỳ một gối xuống.
Tim Dư Tô đập nhanh hơn, thậm chí cả má cô cũng đỏ bừng.
Anh ngẩng đầu  cô,  : "Cá Con, chúng  kết hôn ."
Dư Tô cúi đầu   đôi mắt , vài giây ,  : 
"Không đồng ý cũng   , nhẫn    đeo   mà."
Cô nhận lấy hoa từ tay , đưa tay  kéo   dậy, ghé  tai  khẽ : 
"Những thứ lòe loẹt   cần thiết , chỉ cần  mở lời, em nhất định sẽ đồng ý."
Đường Cổ ho một tiếng, : "Thực , thính giác của chúng  cũng khá ."
 
Dư Tô cảm thấy vành tai  nóng ran, kéo Phong Đình chạy thẳng lên lầu hai.
Chạy lên lầu đóng cửa , cô mới  thấy  lầu vang lên một tràng  lớn.
Phong Đình  cô kéo cổ tay,  bên cạnh cô im lặng cúi đầu  cô, khóe mắt khóe miệng đều tràn đầy niềm vui và sự cưng chiều.
Dư Tô     chút  tự nhiên,  đầu  : "Chiều nay    mua nhẫn cưới với em."
 
Phong Đình   gì, khẽ  một tiếng, đưa tay ôm cô  lòng, ôm chặt lấy.
Hai  mất hai tiếng đồng hồ để chọn nhẫn, cuối cùng ưng ý một cặp nhẫn đôi kiểu dáng đơn giản, tinh tế, và khắc tên  tắt lên đó.
Chuyện kết hôn  đưa  lịch trình, nhưng phần lớn thời gian đều do Dư Tô, Lâm Tiểu An và Hồ Miêu lo liệu, Bạch Thiên và những  khác sẽ giúp đỡ một  việc, chỉ  Phong Đình, vì công việc bận rộn nên chỉ  thể  cùng Dư Tô  cuối tuần.
Tranh thủ cuối tuần, họ  xem nhà, ở một tòa nhà khác trong khu chung cư , cũng là một căn hộ duplex.