161.
 
Dư Tô nghiêng đầu, mỉm  với gã thanh niên đang sững sờ.
Đạo cụ của cô gái  hết hiệu lực, còn gã lực lưỡng  định đuổi  khỏi cửa cũng dừng ,  chút ngạc nhiên  Dư Tô.
Ba  chơi đó  lẽ  ai ngờ rằng hồ/n m/a  xuất hiện  thời điểm .
Dư Tô ngẩng đầu,  về phía gã lực lưỡng phía ,  từ từ vươn tay , chỉ  gã thanh niên.
Nét mặt gã thanh niên thoáng chốc hiện lên một tia hoảng sợ,  vội vàng che giấu.  dù gã lực lưỡng   thấy mặt , cũng  thể nhận  điều gì đó qua hành động của Dư Tô.
 
Con q/uỷ nhỏ  đang  với … hu/ng th/ủ là  .
Mặc dù   cô  thế nào để xác định  điều đó, nhưng trong tình huống hiện tại, cho dù đối phương   h/ung th/ủ,  cũng  g/iết!
Sự xuất hiện của hồ/n m/a  giúp  ngăn cản hành động của gã thanh niên, khiến cú đ/ánh   của  trúng đích.
Bây giờ…  chỉ cần gi/ết  chơi , sẽ   h/ồn m/a  thật sự nhận  hu/ng th/ủ  .
 
Dư Tô  gã thanh niên lộ vẻ hoảng loạn và bắt đầu bỏ chạy, còn gã lực lưỡng thì lập tức đuổi theo,  nhanh  đuổi kịp trong sân và đè  xuống đất.
Cô   bên đó mà trong lòng  chút xao động, tin chắc rằng nhiệm vụ  sắp  thành thành công.
Vừa nãy gã lực lưỡng  tay, cô cố ý ngăn cản hành động của gã thanh niên, khiến gã lực lưỡng    thươ/ng, v/ết thư/ơng  còn  hề nhẹ.
Nếu gã lực lưỡng thật sự  giới hạn về  lượng gi/ết ,  sẽ   tay với gã thanh niên một cách bất chấp như , bởi vì một khi   gi/ết  đối phương đêm nay,  phận hu/ng th/ủ sẽ  lộ.
 
Vậy nên   tiếp tục gi/ết   đó, chính là vì như   ,     thành nhiệm vụ bằng cách .
Mặc dù vẫn còn một khả năng  nhỏ là h/ung th/ủ  thể giế/t hai  mỗi ngày, nhưng khả năng  nhỏ đến mức  thể bỏ qua, tổng   chỉ  sáu, hu/ng th/ủ  thể g/iết hai  mỗi ngày, cộng thêm một   thể  hồ/n m/a gi/ết,  thì những  chơi khác còn chơi kiểu gì?
Hơn nữa, nhiệm vụ  đối với những  chơi đó chỉ là ván thứ ba hoặc thứ tư, bản  nó sẽ  khó đến mức đó.
Hiềm nghi của gã lực lưỡng,  thể loại bỏ.
 
Hiềm nghi của gã thanh niên trong mắt Dư Tô là lớn nhất. Cô gái  nãy giúp gã thanh niên,   thể là vì trong  thời gian ngắn ngủi   thời gian suy nghĩ thấu đáo. Cô  lo lắng gã lực lưỡng thật sự là h/ung th/ủ, như , gã thanh niên ch/ết , một  cô  càng  thể đ/ánh  đối phương.
Bây giờ, gã lực lưỡng trong sân đấ/m một cú  thái dương gã thanh niên, đ/ánh  bất tỉnh ngay tại chỗ.
Sau đó   dậy   nhà, lấy  chiếc cuốc đó.
Cô gái thấy    thì theo bản năng lùi  vài bước, gã lực lưỡng  cô  một cái,    đầu  con hồ/n m/a đang lơ lửng bên ngoài cửa, trực tiếp bước  về phía gã thanh niên.
 
Cô gái đợi   ngoài , mới nhanh chóng chạy vài bước đến mép cửa, vẻ mặt căng thẳng  gã lực lưỡng  đến chỗ gã thanh niên, run rẩy hỏi Dư Tô:
 “Cô, cô thật sự  thể xác định  đó là h/ung th/ủ ?! Lỡ … ,  vẫn   ch/ết!”
Dư Tô   gì, thậm chí  thèm  cô .
Trong quy tắc của h/ồn m/a  một điều là   để lộ bản  cũng là  chơi, cô  nhất vẫn nên im lặng và   gì thừa thãi.
Gã lực lưỡng giơ cao cuốc lên, dùng sức đào xuống cổ gã thanh niên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-161-1.html.]
 
M/áu tươi văng tung tóe, b.ắ.n lên cơ thể gã lực lưỡng.
Kèm theo đó là tiếng nhắc nhở nhiệm vụ   thành thành công.
Mắt Dư Tô hoa lên, chớp một cái,   thấy phòng khách quen thuộc của , và Đường Cổ ở bên cạnh.
Đường Cổ  cô, mỉm : “Đây quả nhiên là một nhiệm vụ đơn giản.”
Vương Đại Long lập tức   gần, tò mò giục: “Mau xem phần thưởng cuối cùng của hai  là gì !”
Phong Đình  đến bên cạnh Dư Tô  xuống, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu cô.
 
Dư Tô nghiêng đầu  , khóe miệng nở một nụ  ngọt ngào.
Cô tựa đầu  vai Phong Đình, mở APP , bắt đầu xem.
Trong hòm thư, vẫn là  tiền thưởng khổng lồ đến kinh ngạc. Dư Tô nhận xong, mở phần thưởng đạo cụ .
Và ngay khoảnh khắc cô lấy đạo cụ , bỗng nhiên sững sờ tại chỗ…
[Đá Ước Nguyện], dựa  ý  của  chơi,  thể lựa chọn ở  thế giới giả lập, hoặc  trở về thế giới thực. Chỉ  thể sử dụng một ,  chơi hãy lựa chọn cẩn thận. Lưu ý,  ba ngày để cân nhắc xem  sử dụng đạo cụ   ,  ba ngày, đạo cụ sẽ   mất hiệu lực.
 
Như một tiếng sấm vang lên  đỉnh đầu, đầu óc Dư Tô bỗng trở nên trống rỗng, m/áu   tức thì ngưng đọng, ngay cả việc thở vốn là bản năng cũng    cô quên sạch.
Cái gì gọi là…  thể ở  thế giới giả lập, hoặc  trở về thế giới thực?
Chẳng lẽ tất cả  thứ ở đây đều là giả?
“Sao thế, hòn đá   tác dụng gì?” Phong Đình vươn tay đỡ vai cô, dịu dàng hôn lên trán cô.
Vương Đại Long ở bên cạnh ha ha  hai tiếng, : “Chắc chắn là Đá Sớm Có Quý Tử!”
Đường Cổ  nhẹ, : “Có lẽ là Đá Chuyên Đ/ánh Chồng .”
Giả ?
Giả ?
Giả ?!
 
editor: bemeobosua
 
Giọng  của họ cứ vo ve như tiếng muỗi kêu, nhưng Dư Tô   rõ  câu nào. Trong đầu cô, hai chữ đó cứ vang vọng mãi  thôi.
Một ý nghĩ kinh khủng đến mức khiến cô lạnh toát cả ,  kìm  mà trào lên trong lòng – những  chơi  nhiệm vụ thứ mười bốn,   ít  đều niệm hai chữ "giả "…
Chẳng lẽ… điều … điều    thể?!
Cô   thành nhiệm vụ thứ mười bốn, thậm chí còn  qua ván thứ mười lăm, mà  thời gian đó  trôi qua tròn chín trăm ngày ! Cô  sống ở đây lâu như , xung quanh  hề xuất hiện chút bất thường nào,   thể là giả ?!
Thế nhưng… nếu đây là thế giới thực, thì mô tả của đạo cụ    ý nghĩa gì?
Dư Tô dùng sức siết chặt hòn đá màu đen trong tay, siết đến mức lòng bàn tay đ/au đến mất cả cảm giác.