Không   trôi qua bao lâu, cô từ từ ngẩng đầu lên,  Phong Đình, dùng giọng  trầm khàn hỏi:
 “Các  là giả ?”
Phong Đình sững sờ một chút,  bật : “Em đang  gì ?”
Hắn vươn tay sờ trán Dư Tô, : “Cũng  sốt,   trong nhiệm vụ gặp  rắc rối gì ?”
Không  gì bất thường, cô     gì cả,     gì cả…
 
Hòn đá trong tay siết đến mức móng tay cô bắt đầu gãy, Dư Tô vẫn  dám chắc, rốt cuộc tất cả những chuyện  là ?
Nếu, nếu đây là giả,  thì cô sử dụng chức năng của hòn đá , mới thật sự  thành nhiệm vụ thứ mười bốn ?
Vậy…  đáng để thử ?
Dư Tô dùng sức nhắm mắt , cố gắng nhớ  nhiệm vụ thứ mười bốn mà    thành  đó, nhưng giống như  đây, cô chỉ  thể nhớ  phòng khám qu/ỷ sơ sinh, tất cả  thứ phía  đều trở thành một cảm giác hư vô tuyệt vọng và bất lực,   bất kỳ ký ức thực chất nào.
 
Phải   đây? Có nên sử dụng nó ?
Vương Đại Long và những  khác,  ai nhận  đạo cụ . Chỉ  một  cô, điều    chứng tỏ, trong thế giới , thật sự chỉ  một  cô là thật, còn những  khác, tất cả, tất cả đều là giả ?!
Cái APP  tuy luôn  lừ/a đ/ảo, nhưng về chức năng của đạo cụ thì  từng  trường hợp nào lừ/a  chơi.
Nhìn  mô tả của hòn đá , “ở ” thế giới giả lập, và “ về” thế giới thực, hai từ , đủ để cô hiểu rằng thế giới cô đang ở là giả.
Nếu  như … cô nên sử dụng đạo cụ mà  do dự.
 
Nếu đây là giả, thì  cần  lưu luyến, bản  thật sự của họ đang đợi  ở bên ngoài!
Ba ngày để cân nhắc ? Khi   đây là giả, cô sẽ  ở  thêm một ngày nào nữa.
Dư Tô hít một  thật sâu, dùng sức cắn môi , nắm chặt hòn đá đạo cụ đó, trong lòng thầm đưa  lựa chọn của .
Một cảm giác choáng váng đột nhiên ập đến, khiến cô  kịp mở mắt  những  bên cạnh  cuối, liền ngất .
Dư Tô dần dần tỉnh  trong tiếng  và chửi rủa nhỏ.
 
Ngay khoảnh khắc  tỉnh , một luồng ký ức hỗn độn như một trận lũ lụt đột ngột tuôn  trong đầu cô!
Đầu óc đột nhiên choáng váng, cô chỉ cảm thấy  đang  ở  đó, thậm chí còn  mở mắt .
Những ký ức tràn  trong đầu, chỉ trong  ba mươi giây ngắn ngủi   đại não tiếp nhận và tiêu hóa.
Đến lúc , Dư Tô mới nhớ  tất cả, đây là tất cả những gì về nhiệm vụ thứ mười bốn.
 
Từ phòng khám q/uỷ sơ sinh ban đầu, đến thế giới thứ hai ch/ết  /ên cuồng, đến thế giới thứ ba là tuổi thơ của chính ,  đến thế giới thứ tư  phần chân thật hơn,  đến thế giới thứ năm… thế giới   APP trò chơi,  thế giới thứ sáu là thế giới thực, và cả nhiệm vụ thứ mười lăm…
Tất cả  thứ, cô đều  nhớ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-161-2.html.]
Cô ngây   đó, thậm chí quên cả mở mắt   xung quanh.
Còn tiếng  và chửi rủa nhỏ ở gần đó  dần trở nên rõ ràng hơn trong tai cô.
Cô  thấy một  phụ nữ đang nức nở , còn một  phụ nữ khác thì chửi rủa nhỏ: 
“Cô còn mặt mũi mà ? Con gái  đang yên đang lành   ngoài, gặp cô một , thì đột nhiên ngất xỉu?! Cô  , cô   gì nó! Tại  nó  đột nhiên ngất !”
 
Người phụ nữ   ,  phát  tiếng ,  run giọng : 
“Biết thế ,  thà ch/ết cũng  để nó  gặp cô! Năm đó chính cô suýt nữa  gi/ết nó, bây giờ  qua bao nhiêu năm , cô còn  gi/ết nó một  nữa !”
Người phụ nữ  chỉ nức nở , thỉnh thoảng dùng giọng  cực nhỏ  xin  hoặc  .
Ngay  đó, một  đàn ông khẽ thở dài, mở miệng : 
“Thôi   bà nó, bác sĩ      , con gái chúng  chỉ là thiếu m/áu nên mới ngất , truyền xong chai  là sẽ tỉnh. Bà đừng trách cô  nữa, cô  cũng   ngờ con bé  đột nhiên ngất .”
 
“Ông còn bênh cô ?!” Người phụ nữ  giận dữ : 
“Những ngày  con bé ở nhà  ,   ngoài một chuyến thì ngất,  mới  tin chỉ là vì thiếu má/u ! Có lẽ…  lẽ Tiểu Ngư  thấy cô , đột nhiên nhớ  chuyện hồi nhỏ! Con bé nhất định là  dọa ngất ! Huhu, con gái đáng thương của …”
Dư Tô cảm thấy,   chạy đến, ụp lên  .
 cô thậm chí   mở mắt , lúc , cô    thế giới  thêm một  nào nữa.
 
Hòn đá đó vẫn l/ừa cô, đây căn bản   là thế giới thực sự, đây vẫn là giả, là một trong những vòng của nhiệm vụ thứ mười bốn của cô, cô  hề thoát  ngoài, cô vẫn  hề thoát  …
Tất cả ký ức về nhiệm vụ thứ mười bốn, tất cả đều  khắc sâu một cách rõ ràng trong đầu cô. Không cần cố ý nhớ , những cảm giác bất lực, đau khổ, kinh ngạc, tuyệt vọng đó sẽ cứ lặp  lặp  trong lòng cô,  tan biến.
Nếu như giống như  đây, cố ý xóa  một phần ký ức của cô để cô lầm tưởng đây là thế giới thực,  lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút, ít nhất cô  thể ít nhớ  một phần những chuyện đó.
 
 bây giờ cô nhớ tất cả  thứ, cái cảm giác hết   đến  khác nghĩ rằng hy vọng ở ngay  mắt, nhưng  hết   đến  khác thất bại, và sự bất lực  thể  gì , càng khiến cô tuyệt vọng hơn.
Bây giờ cô thậm chí còn  trở  thế giới mà cô   đến nhất.
Ở đây,  yêu của cô  cưới một nữ cảnh sát, hai  sống hạnh phúc bên ,  liên quan gì đến cô.
 
editor: bemeobosua
 
Những  đồng đội coi cô,  cố ý tiếp cận họ, như một kẻ th/ần k/inh  bệnh, căn bản    bất kỳ giao thiệp nào với cô.
 Cô   gì cả, thậm chí cả  tài sản khổng lồ kiếm  từ nhiệm vụ APP cũng  .
Cô   nên trò trống gì, còn nghỉ việc, ở nhà ăn bám bố , bây giờ còn  thêm một   ruột   t/ù!
Một thế giới như , cô    thấy dù chỉ một giây! Cho dù là giả, ít nhất cũng trả   yêu và đồng đội cho cô chứ!