163.
 
Khi lấy   ý thức, Dư Tô vẫn  mở mắt nhưng  cảm thấy tay trái của  đang  ai đó nắm lấy.
Bàn tay đó to và ấm, đủ để bao trọn tay cô, mang  cảm giác an tâm lạ thường.
Dư Tô mở mắt, điều đầu tiên cô thấy là  đàn ông đang gục đầu bên giường.
Tay   nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, tay trái kê  thành giường, mặt nghiêng về phía cô, trông  vẻ ngủ  ngon.
Dư Tô khẽ mỉm ,  động đậy, sợ đ/ánh thức .
 
Cô im lặng  đó  , thầm bắt đầu nhớ  nhiệm vụ của .
Trước hết, giống như những  khác, cô nhớ  một phần nội dung, dường như… là một phòng khám, nơi vô  qu/ỷ sơ sinh từ khắp nơi ùa tới khi trời tối.
Cô còn nhớ  gi/ết ba NPC giả   chơi,   nữa?
Dư Tô nhíu mày. Khi cô cố gắng nghĩ tiếp, một cảm giác tuyệt vọng và bất lực ập đến ngay lập tức, khiến đầu óc cô trống rỗng. Trong lòng còn trỗi dậy một sự phản kháng mơ hồ, ngăn cản cô tiếp tục hồi tưởng.
 
Điều  cũng giống như tình trạng của Phong Đình và những  khác lúc đó.
Những  khác đều  thể nhớ  những gì  xảy  trong nhiệm vụ, cô tất nhiên cũng  ngoại lệ. Dư Tô dẹp bỏ suy nghĩ,  tự h/ành h/ạ  nữa.
Tóm ,  thành là  .
Dư Tô giữ nguyên tay trái, nhẹ nhàng  dậy khỏi giường, lặng lẽ  Phong Đình một lúc,  liền tự tỉnh giấc.
Khi  mơ màng  thấy Dư Tô  bên cạnh,  sững sờ,   : "Tỉnh    gọi ?"
Dư Tô  khẽ: "Thấy  ngủ ngon quá mà, chắc là canh chừng em suốt  ? Em hôn mê bao lâu  ạ?"
 
Phong Đình dụi mắt, buông tay cô ,  đưa tay vỗ vỗ đầu cô,  dậy :
 "Không lâu, hơn hai ngày thôi. Em đợi  một lát,   rửa mặt."
    khỏi phòng bệnh, mấy phút  vẫn   .
Dư Tô thấy lạ,  định   ngoài tìm thì  đến cửa, cô thấy  đang  từ góc hành lang tới.
Trên hành lang   nhiều bệnh nhân và nhân viên y tế qua , nhưng  vẫn  nổi bật giữa đám đông.
 
Dư Tô thấy  giấu tay  lưng, vội vàng  về phía cô.
Phong Đình thấy cô  đợi ở cửa, từ xa mỉm  với cô, bước chân nhanh hơn mấy phần,  nhanh  đến  mặt cô.
Anh đưa một tay  nắm lấy tay cô, : "Sao   ngoài ,  trong mau."
Dư Tô nhướng mày,  theo   phòng bệnh, giả vờ như  ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trong  khí.
 
Phong Đình cứ ngỡ  giấu  cô. Sau khi đưa cô  phòng,  khẽ ho một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc  Dư Tô,  đưa bó hoa hồng đang giấu  lưng .
Anh đưa hoa đến  mặt cô bằng hai tay, ánh mắt rực rỡ  cô : 
"Trước đây em  hứa với  ,  thành nhiệm vụ thứ mười bốn sẽ ở bên ."
Dư Tô , giơ tay trái lên, lắc lắc  mặt : "Anh  đeo cái  cho em , bây giờ mới tặng hoa   là  muộn ?"
Phong Đình  khẽ, đưa hoa về phía : "Vậy em  nhận ?"
 
Dư Tô cầm lấy: "Mua  thì  mà vứt   chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-163-1.html.]
Phong Đình đưa tay véo má cô: "Miệng   nhưng lòng thì ."
Má Dư Tô   véo phồng lên, lắp bắp hỏi: "Đường Cổ  ,   chứ?"
"Sáng nay    tỉnh , nhóm   đặt vé máy bay đến đây, chắc sắp tới ."
 Phong Đình lấy điện thoại  đưa cho Dư Tô, :
 "Đây là điện thoại của em, lúc em hôn mê   dám để nó ở ngoài nên cất giùm."
 
"Cảm ơn  nhé." Dư Tô nhận lấy, mở khóa, trực tiếp  app để xem phần thưởng của nhiệm vụ  .
Phần thưởng giống như những  khác,  hai loại vật phẩm và điểm thuộc tính, cùng với  nhiều tiền.
Đồng hồ đếm ngược  banner còn  hơn 897 ngày.
"Còn  hai năm rưỡi nữa, hơn nữa nhiệm vụ cuối cùng cũng  khó." 
Phong Đình cùng cô  hàng đồng hồ đếm ngược  đó, khẽ : 
"Ừm... đến lúc đó, chúng  cũng nên kết hôn ."
 
Khóe miệng Dư Tô giật giật, ngẩng đầu lườm : "Ai  là sẽ kết hôn với  chứ!"
Phong Đình nắm lấy tay trái cô, đắc ý nhướng mày: "Nhẫn  đeo , đừng chống cự nữa, em  thoát  ."
"Ôi,   thấy gì thế ?"
Giọng  đầy nội lực của Vương Đại Long vọng  từ cửa. Hai   đầu , mới phát hiện mấy     từ lúc nào  lẳng lặng  đến đây.
Dư Tô  rụt tay , nhưng  Phong Đình nắm chặt hơn.
Hồ Miêu chạy ,  ôm lấy Dư Tô, : "Chị Dư, chúc mừng chị   thành nhiệm vụ!"
 
editor: bemeobosua
 
Những  khác cũng  lượt  , Đường Cổ ở cuối cùng.
Dư Tô cảm ơn Hồ Miêu,  Đường Cổ : "Chúc mừng !"
Đường Cổ khẽ : " cũng  chúc mừng cô – ,   vì nhiệm vụ."
Anh  , ánh mắt  lướt qua bàn tay của Dư Tô và Phong Đình.
Dư Tô ho một tiếng,  đầu lườm Phong Đình, nhưng đối phương     ý buông tay, ngược  còn bình thản :
 " , chúng   ở bên  ."
"..."
 
 Dù đây đều là những  quen  thiết, nhưng Dư Tô vẫn cảm thấy  ngượng.
Họ đến đây   ý định rời  ngay. Sau khi Dư Tô xuất viện, cả nhóm   chơi vài ngày ở các điểm tham quan  mới trở về nhà.
Trở về  lâu, họ  tin một  chơi  thất bại và ch/ết ở nhiệm vụ thứ mười bốn.
Đường Cổ ,   thể nhiệm vụ   hủy bỏ quyền sống thêm hai mươi bốn giờ  khi thất bại, nên  đó mới t/ự s/át ngay  khi  ngoài.
 
Tổ chức của Dư Tô cũng dần  tiếng tăm trong giới  chơi. Rất nhiều  tìm đến, mong   gia nhập.
  khi bàn bạc, họ quyết định  nhận thêm . Những  chơi đó thất vọng  về, và  diễn đàn của APP nhanh chóng xuất hiện hơn chục bài  phàn nàn về họ.
Nội dung phàn nàn đại loại là họ ích kỷ, nhỏ mọn, tự  vượt qua  cửa ải thứ mười bốn thì  chịu chỉ cho  khác.