Một trong những bài đăng  câu  nguyên văn là: "Điều   khác gì việc    khác ch/ết ? Một lũ tiểu nhân ích kỷ!"
Sau đó,   còn suy đoán rằng  lẽ họ  nắm  manh mối quan trọng nào đó,   cách  thành nhiệm vụ, nếu    tỷ lệ sống sót  cao đến thế?
Những  theo dõi cũng hùa theo, càng  càng giống thật. Sau , mỗi khi Dư Tô mở diễn đàn, gần như  bộ trang đều là những lời suy đoán về tổ chức của họ.
 
Thậm chí còn    sẽ tập hợp  đến tận nơi để hỏi cho  lẽ, nhưng  hơn nửa tháng, chẳng  ai đến cả.
Ban đầu Dư Tô và    định bận tâm đến những  , nhưng xét thấy trong tổ chức còn  Hồ Miêu và hai thành viên khác, lo rằng khi họ   nhiệm vụ một  sẽ  t/rả th/ù, nên họ mới quyết định phản hồi  vấn đề .
Đường Cổ đăng một bài bằng tên thật, mô tả chi tiết và nghiêm túc về cách  thành nhiệm vụ thứ mười bốn.
 
Bài đăng : Tất cả những  chơi   thành nhiệm vụ thứ mười bốn đều  rằng  khi  ngoài sẽ mất  ký ức về nhiệm vụ đó, nhưng Phong Đình, thủ lĩnh của tổ chức chúng  thì khác. Anh   ghi nhớ  phần quan trọng nhất  khi  thành nhiệm vụ. Sở dĩ tất cả chúng  đều  thể  thành nhiệm vụ một cách thuận lợi là vì     cho chúng   điểm mấu chốt đó.
Bài đăng  đưa lên, lập tức  vô  bình luận hỏi điểm mấu chốt đó rốt cuộc là gì.
Đường Cổ  màn hình điện thoại, nở một nụ  ranh mãnh, đợi đến khi bài đăng  hàng chục trang bình luận,  mới chậm rãi trả lời một câu: Rất đơn giản, t/ự sá/t trong nhiệm vụ là  thể  thành.
 
Các bình luận bên  bán tín bán nghi,   còn nghi ngờ liệu   ai đó với ý đồ   mạo danh Đường Cổ để đăng bài lừ/a g/ạt.
Đường Cổ  đến run cả vai,  ánh mắt   như một kẻ bi/ến th/ái của Dư Tô và  ,  giơ điện thoại lên chụp ảnh tự sướng  đăng lên, trả lời :
 "Các bạn  thể  tin, dù  sống ch/ết của các bạn cũng  liên quan gì đến . Tóm , điểm mấu chốt mà thủ lĩnh Phong Đình  với chúng   giúp  bộ thành viên sống sót, điều  ai cũng thấy rõ."
 
Phong Đình đang  việc đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng,  hắt  một cái.
Dư Tô  Đường Cổ với vẻ mặt  cảm xúc: " còn đang  đây, mà  dám để   gánh tội ?"
Đường Cổ nhướng mày: "Sợ gì chứ, dù  những    thành nhiệm vụ thứ mười bốn sẽ  nhớ    thành như thế nào, còn những    thành thì...  ch/ết , ai mà   những    tin  những lời trong bài đăng  ."
 
Vương Đại Long  sang, khoác vai ,  mà như  :
 "Vậy     là  tự  phát hiện ? Đại ca  ở đây, nhưng   đấy, tin  đ/ánh  ."
Đường Cổ nhún vai: " cũng  lắm, tiếc là thời gian  nhiệm vụ của  muộn quá. Hay là... đổi thành  phát hiện  nhé?"
Vương Đại Long: "Thôi thôi thôi, để đại ca gánh tội  !"
Dư Tô: "..."
 
Khi Phong Đình tan  về, Bạch Thiên đang nấu ăn trong bếp,  tiếng   về,  cầm chảo ,  với Phong Đình: 
"Anh xem cái chảo  ,  to  tròn."
Phong Đình: "..."
Mặc dù chuyện   gây ồn ào  lớn trong giới  chơi, nhưng cũng chỉ là ồn ào  diễn đàn thôi. Ngoài đời,  một ai dám thật sự đến gây chuyện với họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-163-2.html.]
Dù , đây là một nhóm   thành công vượt qua nhiệm vụ thứ mười bốn, trong đó  một  thậm chí   thành cả nhiệm vụ thứ mười lăm.
 
Sau khi Đường Cổ đăng bài,  diễn đàn   một thời gian tranh luận về thật giả,   bàn tán xem đến lúc đó  nên tin lời Đường Cổ  .
Bạch Thiên đăng một bài ẩn danh, chỉ  một câu: Cứ sống sót qua mười ba nhiệm vụ đầu   .
Diễn đàn nhanh chóng im lặng, chuyện  dần lắng xuống,  gây  sóng gió gì lớn.
Sau ba tháng Dư Tô và Phong Đình ở bên , họ tìm một dịp để kể cho bố  Dư  chuyện của hai .
 
Hai ông bà giục mấy , Dư Tô mới dẫn Phong Đình về nhà gặp mặt chính thức.
Hai  ở nhà ba ngày, hai ông bà luôn tỏ vẻ  hài lòng với Phong Đình.
Cho đến sáng ngày Dư Tô và Phong Đình chuẩn  trở về tổ chức,  khí trong nhà  một chút  đổi.
Cả hai đều nhận  điều đó nhưng  hiểu lý do.
 
Sau đó, bố  Dư với vẻ mặt nghiêm trọng gọi hai   phòng khách  xuống. Bố Dư mở lời,  đầu tiên kể về  thế của Dư Tô.
"Con   con ruột của bố , con  nhận nuôi từ lúc hơn ba tuổi."
Nghe câu  đó, Dư Tô như sét đ/ánh ngang tai, đầu óc trống rỗng ngay lập tức.
Phong Đình cũng sững sờ,  ngay lập tức nắm lấy tay Dư Tô.
 
editor: bemeobosua
 
Bố Dư thấy hành động của , khẽ mỉm ,  tiếp: 
"Ngày xưa bố và   bàn với  , con  quyền   về  thế của , nhưng chúng   thể  cho con  lúc con còn nhỏ, sợ con sẽ quá nhạy cảm và nghĩ rằng bố   yêu con."
"Khi nhận nuôi con, chúng   quyết định đợi đến khi con lập gia đình  mới  sự thật. Bây giờ con cũng  còn nhỏ nữa,  tìm   đáng tin cậy để gửi gắm, những điều bố  sắp kể cho con , con sẽ  chịu  nổi ..."
 
Dư Tô cảm thấy Phong Đình khẽ bóp tay cô. Cô   một cái,   gật đầu: "Bố, bố cứ   ạ."
Bố Dư từ từ mở lời, kể  chi tiết tất cả những gì ông .
"Bố   bố con năm xưa  thật sự gi/ết   , v/ụ á/n đó hình như  điều tra kỹ  kết thúc. Mẹ con năm xưa ôm con nh/ảy s/ông t/ự t/ử cũng là sợ con còn nhỏ sống sẽ khổ. Dù  trong thời đại đó mà, đến cả chuyện bu/ôn b/án ng/ười  cũng nhắm mắt  ngơ."
 
"May mà con mệnh lớn, lúc đó con đang vùng vẫy  nước, tình cờ    ngang qua  thấy, liền cứu con lên.  khi ông    cứu  con thì   kịp nữa ... Haizz, dù  thì những chuyện đó cũng  qua lâu ."
Mẹ Dư gật đầu bên cạnh, ánh mắt hiền từ và trìu mến  Dư Tô, : 
"Tên của con cũng là vì họ Tô nên mới đặt như . Bố   cảm ơn bố  ruột của con,  sinh  một đứa con  thông minh  đáng yêu. Con từ nhỏ  là một đứa trẻ ngoan, bố    bố  của con, thật sự là một phúc phận lớn lao."