Nghe ,  đàn ông nốt ruồi đen kinh ngạc sững sờ,  mới :
 "Thật   đó chúng   tìm thấy th/i th/ể ở tầng một! Là nửa  của một t/hi th/ể phụ nữ, chỉ  phần bụng trở xuống,   nửa ..."
"Giấu ở  ?" Người đàn ông trung niên vội hỏi.
Người đàn ông nốt ruồi đen  ba  họ một lúc,  vẻ  dám .
 "Nếu   cho các ... các   ném  cho con qu/ỷ đó khi gặp nguy hiểm ?"
 
Đường Cổ nhếch cằm  hiệu cho Bạch Thiên,  tủm tỉm : 
"Nếu   , bây giờ  sẽ ném  cho con qu/ỷ đó,  đảm bảo  sẽ c/hết thê thảm hơn cả khi gặp qu/ỷ."
Bạch Thiên: "...Không vấn đề." 
Anh   chằm chằm  đàn ông nốt ruồi đen, chậm rãi bắt đầu vén tay áo lên.
Người đàn ông trung niên vội vàng :
 "Mau  , chúng      thế nào để  thành nhiệm vụ , đó là  tìm đủ  bộ t/hi t/hể! Anh  , ngày mai chúng  tìm  các bộ phận khác, nhiệm vụ chẳng  là xong  ? Chẳng lẽ   ch/ết ở đây ?!"
 
Người đàn ông nốt ruồi đen   đe dọa   thuyết phục,  do dự một chút  cuối cùng gật đầu : 
" ,  ! Ở hành lang tầng một chẳng    nhiều đồ lặt vặt , trong đó còn   ít thùng giấy đựng đồ bỏ , t/hi th/ể  giấu  đáy cái thùng dễ thấy nhất, phía  chúng   dùng vỏ thùng giấy khác  một cái đệm  kích thước tương tự,  tìm một  đồ bỏ   nặng bỏ  trong... Vì đồ vật nặng, nên  ai  thể trực tiếp lật úp thùng, chỉ  thể bê đồ  ngoài,  nên cho dù   lấy đồ bên trong , cũng  chắc  để ý  đáy còn  một lớp kẹp!"
"Đã tìm thấy th/i th/ể, tại   đó  giấu những  khác?" Đường Cổ hỏi.
 
Người đàn ông nốt ruồi đen nuốt nước bọt, : "Chúng  chẳng  là để  một đường lui ... Các  thực sự chắc chắn nhiệm vụ là tìm đủ tất cả th/i th/ể ?"
"Hiện tại tổng cộng  ba bộ phận  tìm thấy, cơ thể  đầy đủ," Đường Cổ chậm rãi : 
"Còn  là hai cánh tay và bàn tay, cùng một cái đầu ." 
Người đàn ông trung niên : 
"Hy vọng bàn tay và cánh tay liền với ,  thì chúng  chỉ cần tìm ba bộ phận nữa thôi..."
 
Ý nghĩ đó  thoáng qua trong đầu Đường Cổ, nhưng   tạm thời   ý định  . Bạch Thiên liếc   , dường như cũng nghĩ đến điều gì đó, trong ánh mắt thoáng qua một vài cảm xúc phức tạp.
Khoảng mười phút , một tiếng bước chân chạy bộ vang lên bên ngoài. Lúc đầu, vì  cách nên tiếng động khá yếu ớt, vài giây  dần dần lớn hơn,   vẻ là tiếng bước chân của  chơi, khi gấu bông chạy, luôn chỉ  tiếng động  nhẹ.
Bốn  trong phòng  , Đường Cổ  hiệu im lặng,  nhẹ nhàng bước về phía cửa để kiểm tra. Tiếng thở dốc nặng nề và tiếng bước chân ngày càng gần hơn, Đường Cổ hé cửa  một chút,  thấy một bóng  đang chạy đến từ xa. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-168-3.html.]
 
editor: bemeobosua
 
Anh  nhướng mày, đóng cửa , ánh mắt rơi   đàn ông trung niên phía ,  : "Đồng đội của  đến ." 
Người đàn ông trung niên suy nghĩ một chút, : "Trước đó cái lọ dầu ớt mà  và   cùng tìm thấy đang ở    , chắc là    dùng hết ."
 Dù  thì, thêm một  là thêm một sức mạnh, cũng còn   tìm th/i th/ể, hơn nữa... Lúc  tiếng bước chân bên ngoài   gần, Đường Cổ mở cửa phòng,  với  đàn ông bên ngoài:
 "Này,  đây cùng ?" 
 
Người đàn ông sững sờ một chút,  vội vàng chạy . Đường Cổ đóng cửa ,  đàn ông nốt ruồi đen và Bạch Thiên thì  khiêng bàn đến, chặn cửa phòng. Người đàn ông  là đồng đội của  đàn ông trung niên, để tóc đầu đinh, vẻ ngoài cũng bình thường   gì đặc biệt, là kiểu  khiến  khác  thể nhớ nổi. Anh  thở hổn hển vài , dựa  tường giơ tay lau mồ hôi, những  khác mới để ý, bên hông trái của    một v/ết thư/ơng vẫn đang chảy m/áu.
Bạch Thiên    phòng ngủ tìm quần áo để cầm m/áu, Đường Cổ thì hỏi  : 
"Tình hình  lầu thế nào?" 
Người đàn ông đầu đinh lắc đầu, l.i.ế.m môi khô khốc, mãi một lúc  mới thở hổn hển : 
 
"Cái  nhân viên văn phòng  hai con qu/ỷ đuổi cùng lúc,  đàn ông mặc đồ thể thao chạy xuống tầng một, bây giờ   thế nào ." 
Bị hai con qu/ỷ đuổi cùng lúc, chắc là lành ít dữ nhiều . Trong lòng    khỏi nặng trĩu thêm vài phần, đây mới là đêm đầu tiên thôi mà, nếu thực sự  sống sót qua ba ngày theo cách đầu tiên... e rằng  một  sống sót  ngoài cũng  dễ dàng gì!
"Ngày mai, nhất định   thành nhiệm vụ." 
Đường Cổ  Bạch Thiên, trầm giọng . Bạch Thiên gật đầu, ánh mắt lướt qua khuôn mặt những  khác. Người đàn ông nốt ruồi đen kinh hãi : 
"Anh    gì?!" 
Người đàn ông trung niên   : "Người  chỉ   một cái thôi,   cần   quá lên thế ?" 
"..." 
 
Người đàn ông nốt ruồi đen im lặng,     : Cái     giống   chút nào, các     , ánh mắt   khi   khác cứ như đang cố gắng nhịn   gi/ết  !     kìm nén ,   , nếu    sợ  sẽ lập tức  giế/t ch/ết ở đây.
Vài phút , từ  lầu truyền đến một tiếng kêu tuyệt vọng. Mặc dù tiếng vọng lên lầu   yếu ớt, nhưng tiếng  thể truyền từ tầng một, tầng hai lên đến căn phòng ở tầng năm thì chắc chắn  thể nhỏ . Họ thậm chí    là do ai phát , nhưng tiếng kêu   khiến lòng họ càng thêm nặng trĩu. Và  đó, cả  lầu lẫn bên ngoài cửa đều trở nên yên tĩnh.
 
Những  chơi   dám lơ là cảnh giác, tất cả đều yên lặng tìm chỗ  trong căn phòng , lặng lẽ chờ đợi, cho đến khi ánh sáng trong phòng dần dần bắt đầu sáng lên. Một tia sáng mờ nhạt xuyên qua những khe hở của cửa sổ gỗ  đóng đinh, những  chơi mới dám chắc rằng đêm nay  trôi qua bình yên. 
Đường Cổ lấy điện thoại  , màn hình hiển thị thời gian là bốn rưỡi. Họ  đợi  lâu ở đây, thời gian cụ thể thì  dám chắc, nhưng ít nhất cũng hai ba tiếng đồng hồ,  nên, thời gian m/a q/uỷ xuất hiện  buổi tối   thể là từ  giờ đến hai giờ sáng, hoặc thậm chí là  hai giờ.  gấu bông đang tiến hóa, thời gian xuất hiện của chúng cũng  thể  đổi.