2. Tiếng gõ cửa lúc nửa đêm
 
Trên bàn ăn,    lượt báo tên , ngoài   ai  thêm gì nhiều.
Người đàn ông lực lưỡng gặp ở hành lang khi nãy tên là Trang Hàm, cũng là  mới. Cô gái  cùng   chừng hai mươi tuổi, dùng một cái tên giả  hao hao như Vương Tam, gọi là Lý Nhất.
 
Còn cô nữ sinh trung học  vẻ  đủ tuổi vị thành niên, tên là Tiết Mi,   đây  là  thứ ba cô tham gia nhiệm vụ.
Tính luôn Vương Tam và Dư Tô, cộng với  đàn ông  ch/ết, tổng cộng  sáu , trong đó ba  là tân binh.
 
Tiết Mi tỏ    hài lòng với điều , cô nhíu mày, giọng khó chịu:
“Một nhiệm vụ mà  tới sáu , ba tên là lính mới, còn ch/ết mất một,  chơi cái quái gì ? Bọn tân binh chỉ giỏi kéo chân đồng đội thôi!”
 
Dư Tô nhướng mày, nhưng  lên tiếng.
Trang Hàm thì  nhịn nổi, trừng mắt  Tiết Mi,  lạnh:
“Ba tân binh thì mỗi  các cô kèm một,  ch/ết là tên do cô dẫn,  mà còn lớn tiếng trách  khác, cô  thấy  hổ ?”
 
Tiết Mi hừ khẽ một tiếng, vẻ mặt khinh thường hiện rõ giữa chân mày:
“Ch/ết  thì ? Hắn ch/ết còn hơn  ch/ết! Ai   cái tên ngu đó còn   chuyện gì liên lụy cả đội? Đợi mà xem,   gánh nặng ,  chắc chắn sống lâu hơn mấy !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-2-1.html.]
 
Trang Hàm đang định cãi tiếp, nhưng Lý Nhất   thì thầm gì bên tai khiến   dịu , chỉ hừ lạnh một tiếng  cúi đầu tiếp tục ăn.
 
Dư Tô chẳng mấy quan tâm đến mấy màn cãi cọ . Cô gắp một miếng rau xanh cho  bát,  chuẩn  ăn thì  thấy giọng  trầm thấp của Vương Tam vang bên tai:
 
“Người mới và  cũ chia đều, tổng     nhiều. Biết điều đó  nghĩa gì ?”
Dư Tô dừng đũa, suy nghĩ một chút   đầu hỏi:
“Ý là… độ khó của nhiệm vụ thấp?”
 
Khóe miệng Vương Tam cong lên,  :
“Không tệ, xem  cô cũng  ngốc lắm.”
“…” 
Dư Tô lẩm bẩm: “Chuyện   qua là  mà?”
 
“Suỵt.” Vương Tam nháy mắt, ánh  lộ  chút tinh quái, ghé sát  nhỏ:
“Cô gái bên trái  đấy, còn chẳng nhận  điều đó.”
Bên trái   chính là Tiết Mi,  đang bực bội với bọn tân binh.
 
Dư Tô nghiêng đầu liếc sang một cái,  kịp  gì thì “cốc”, Vương Tam  gõ nhẹ một cái lên trán cô:
“Nhìn cái gì mà ? Ăn cơm !”
Không giận,  giận,   giận…