21. Hung khí và bức ảnh
 
Vài phút , từ phía nhà vệ sinh vang lên tiếng hét thất thanh kinh hoàng của Doanh Khiết. Những  khác lập tức lao , dẫn đầu là Dịch Thư.
 
Họ thấy Doanh Khiết ngã bệt ở cửa nhà vệ sinh, một tay chống đất, vẻ mặt kinh hoàng  chằm chằm  bên trong, hai chân đạp loạn xạ  nền đất, từ từ lùi .
 
Trông cô   vẻ như  sợ đến mức   mềm nhũn, nhưng vẫn cố gắng lùi  để trốn thoát.
 
Những  khác nhanh chóng đến nơi,  học sinh cấp ba run rẩy hỏi: "Có chuyện gì ?"
 
editor: bemeobosua
 
Một tấm rèm vải   từ ga trải giường cũ treo ở cửa nhà vệ sinh, che khuất tầm  của những  khác.
 
Mắt Doanh Khiết   ai khác, mà chỉ chăm chú   nhà vệ sinh với vẻ mặt vô cùng sợ hãi, mãi  mới thốt   một câu: 
 
"C/hết... chế/t ..."
Không nghĩ nhiều nữa, Tần Niên bước tới và giật mạnh tấm rèm lên.
 
Đèn trong nhà vệ sinh  công suất  thấp, nhưng ánh sáng vàng vọt  đủ để chiếu sáng căn phòng nhỏ bé , giúp    rõ ràng tình trạng của Đỗ An Hoa khi ch/ết.
 
Quần của cô  vẫn còn tụt xuống bắp chân, cô  ngã ngửa trong bồn cầu, nửa   trần trụi  nước tiểu  ướt, dường như cô   ch/ết ngay trong lúc  vệ sinh.
 
Trên khuôn mặt ngửa cao, đôi mắt mở to như đồng xu, miệng cũng há hốc, biểu cảm lộ rõ sự  cam lòng tột độ  khi ch/ết.
 
Dư Tô bước tới kéo tấm rèm  cửa xuống che   của cô ,  kỹ khuôn mặt cô  ở cự ly gần,    bước  khỏi nhà vệ sinh,  với Doanh Khiết: 
 
"Đừng chỉ  sợ hãi nữa, nếu   ch/ết thì mau bình tĩnh ,  cho chúng  ,   rốt cuộc  xảy  chuyện gì?"
 
Doanh Khiết  bệt  đất run rẩy, hai tay ôm chặt lấy hai cánh tay của , mãi một lúc  mới trấn tĩnh   một chút, giọng  nức nở : 
 
" và cô  cùng  vệ sinh,   , cô  đợi bên ngoài.  xong  thì đến lượt cô  , nhưng  đợi mãi bên ngoài mà cô   ,  liền hỏi cô     đại tiện , cô   trả lời.  thấy  bất thường,  gọi cô  vài tiếng mà vẫn  thấy trả lời,  liền vén rèm lên xem thử…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-21-1.html.]
 
Cô  nuốt nước bọt, l.i.ế.m môi khô khốc, kinh hãi : 
 
"Ai ngờ   vén lên thì thấy cô   ch/ết ! Đáng sợ quá, đáng sợ quá! H/ung th/ủ rốt cuộc  cách nào ?!"
 
Nói xong, cô   sợ hãi  Tần Niên: 
 
"Trước đó... Đỗ An Hoa là  đầu tiên chất vấn  tại  đột nhiên   đào rễ cỏ, bây giờ, cô   ch/ết ..."
 
Cậu học sinh cấp ba vốn  cạnh Tần Niên, lúc  lặng lẽ dịch chuyển vị trí. Tiêu Hải, Dịch Thư và Dư Tô cũng đều  về phía Tần Niên. Tần Niên gãi đầu mạnh một cái, nghiến răng : 
 
"M/ẹ ki/ếp, các  đều nghi ngờ  đúng ? Được thôi,  vẫn  câu  đó, sáng mai các  cứ bỏ phiếu cho  thử xem! Nếu  thật sự là hu/ng th/ủ, thì   đều vui vẻ, còn nếu   , các  cứ chờ  ch/ết !" 
 
Anh   xong   bỏ , bước nhanh và nặng nề, miệng vẫn  ngừng  lớn:
 
"Một lũ thi/ểu nă/ng, đòi tìm cái gì mà manh mối nữa chứ, các  cứ đoán mò ! Tao  ngủ đây!"
 
Nhìn bóng lưng   rời , Dư Tô khẽ nhíu mày. Tần Niên là  đầu tiên đề xuất đào rễ cỏ ăn, ban ngày Dư Tô cũng thấy   đào ở đó, bây giờ  đào  cái x/ác, mở khóa quyền gi/ết   ban đêm của hu/ng th/ủ,    hẳn là hu/ng th/ủ . Nếu  thì tự dưng    nghĩ đến việc đào rễ cỏ  gì?
 
 tại , cô luôn cảm thấy  gì đó  ?
 
Cô nghĩ, nếu cô là hu/ng th/ủ, cô sẽ tự tay đào x/ác  tìm cách để  khác ? Rõ ràng  rằng  khi đào  x/ác ch/ết sẽ  thông báo cho tất cả  , mà  đích  , chẳng  là tự  với   rằng  là hu/ng th/ủ ?
 
Dư Tô  sang   học sinh cấp ba, trông   cũng   là  đáng ngờ. Ừm,  đúng hơn, trừ cô và   ch/ết ,  ai cũng đáng ngờ.
 
"Bây giờ   đây? Có tiếp tục tìm ?" Cậu học sinh cấp ba hỏi. 
 
Thực  cũng   gì để tìm nữa, họ  tìm kiếm đến nửa đêm, gần như lật tung  căn phòng.
 
Tiêu Hải ngáp một cái, : "Em  ngủ , chúc ngủ ngon." 
 
Dư Tô   bé, thầm nghĩ, đứa trẻ  cũng là một trong những  chơi thất bại,  trông  vẻ  lo lắng chút nào về việc ngày mai  thể là  ch/ết nhỉ?