Vương Thiết Trụ: “...” 
 
Thôi ,  thể chọc  . Hắn  im lặng một lúc,  giả vờ hung hãn hỏi: 
"Các  giấu vợ tao   ?!"
 
"Còn con  ?!" Bạch Lai Phúc,  đàn ông nhà họ Bạch, trừng mắt  Bạch Thiên và Lý Vượng Đức với ánh mắt  gi/ết ,    đưa tay sờ gáy: 
 
"Hai  các ,  những cướp con , mà còn đánh ngất  và vợ , đánh đến chảy m/áu đầu mà các    ! Các  đây rõ ràng là cố ý giế/t !"
 
Tôn Chiêu Đệ vội vàng : "Từ Đình   chúng  đưa  , giờ  chắc cô   đến thị trấn lên xe rời  , các  đừng hòng tìm thấy cô  nữa!"
 
editor: bemeobosua
 
Vương Thiết Trụ sững , "Á" một tiếng gào lớn, thế mà  gắng sức bật dậy từ  đất định lao  đánh .
 
   mới chạy  vài bước với tư thế kỳ quái đó,  "bịch" một tiếng ngã lăn . Hắn  tức  đau,  cảm thấy mất mặt, mặt đỏ bừng, gân xanh nổi lên, chỉ  thể đ.ấ.m xuống đất mà chửi rủa họ.
 
Bạch Lai Phúc thì nắm lấy trọng tâm lời  của Tôn Chiêu Đệ, vội vàng hỏi: "Cô chỉ  vợ thằng Thiết Trụ  đưa ,  con trai  ?! Các  giấu  ở  ?!"
 
Bạch Thiên  khẩy hai tiếng, : "Buôn  chẳng  đều là cư/ớp  về , ai cư/ớp  thì thuộc về  đó,  bây giờ, nó là của . Có bản lĩnh thì cứ đến mà cư/ớp ."
 
Trước mặt nhiều  như , nếu Bạch Lai Phúc lùi bước, chẳng  là     bản lĩnh ? Huyết khí   lập tức xông thẳng lên đầu,  suy nghĩ gì nhiều liền vung nắm đ.ấ.m xông về phía Bạch Thiên.
 
Hắn  tưởng rằng, dù Bạch Thiên cầm d/ao, nhưng chắc chắn  dám dùng d/ao để c.h.é.m  thật.    lầm, Bạch Thiên  những dám, mà còn ch/ém  dứt khoát.
 
Mãi đến khi lưỡi d/ao ch/ém  cánh tay ,  mới nhận  điều đó. Bạch Lai Phúc sững sờ một thoáng,  phát  tiếng kêu thảm thiết như heo  chọc tiết. Bạch Thiên tay trái nắm lấy cánh tay , tay  rút con d/ao cắm  thịt  , giơ d/ao lên  định ch/ém xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-31-2.html.]
 
Dư Tô  mà há hốc mồm, cô cũng  ngờ,    động thủ mà  chớp mắt một cái. Bạch Lai Phúc né nhanh, thấy con d/ao đó  sắp c.h.é.m xuống,   dùng hết sức giãy thoát cánh tay, lăn lộn bò  đám đông phía .
 
Những dân làng đó cũng sững sờ, đợi đến khi Bạch Lai Phúc chen lấn qua họ, hoảng loạn trốn   họ, họ mới  hồn. Trưởng làng lúc  đành  cứng đầu lên tiếng: 
 
"Tiểu Thiên,  cháu   thể như  chứ..."
Dư Tô   chậm trễ thêm, để tránh họ tiếp tục dây dưa chuyện , cô vội vàng : 
 
"Bây giờ điều quan trọng nhất chẳng  là con ma giế/t  đó ? Vấn đề   giải quyết, tiếp theo cả làng  ai thoát , tất cả đều  ch/ết!"
 
Theo lời nhắc của cô, trừ Bạch Lai Phúc với cánh tay  thương mặt mày tái mét và Vương Thiết Trụ đang tức giận /ên cuồng, những  khác đều  tìm   trọng tâm thực sự cần quan tâm.
 
Sau khi chứng kiến thủ đoạn của Bạch Thiên, ai nấy đều  chút sợ hãi, nhất thời  trở nên yên tĩnh,  còn ồn ào như  nữa.
 
Dư Tô liền nhân cơ hội  : "Bây giờ các  chắc hẳn  tin ,  đời  thật sự  ma. Các   bao giờ nghĩ, tại   ở những nơi khác đều sống , chỉ  làng Hướng Dương mới bắt đầu  ma qu/ỷ gây ch/ết chóc ?"
 
Tiểu Hoa bên cạnh   hỏi: "Tại   Tiểu Thúy?"
 
Dư Tô liếc  cô bé, ánh mắt quét qua những dân làng khác, trầm giọng : 
"Tình hình hiện tại, rõ ràng là linh hồn   về b/áo t/hù. Kẻ nào trong lòng  ma, kẻ đó tự  rõ."
 
Sắc mặt của mỗi  đều hoảng loạn lo sợ, trong đó  vài  đặc biệt sợ hãi. Lời của Dư Tô  dứt,    chỉ  Vương Thiết Trụ : 
 
"Thằng Thiết Trụ bảy năm     mua một cô vợ ? Người phụ nữ đó      đánh ch/ết!"
 
Sắc mặt Vương Thiết Trụ đại biến, vội vàng : 
"Chuyện đó  từ đời nào , bây giờ   lôi    gì! Theo   , thằng Lý Thiết Đản năm  chẳng  cũng ch/ết vợ !"