Bạch Thiên  chạy  xa, vì    bao giờ dừng . Tôn Chiêu Đệ một  cũng chạy  nhanh,  đuổi kịp Bạch Thiên.
 
Lý Vượng Đức kéo Tiểu Hoa chạy về phía  một cách thô bạo, còn  bé thì    bỏ  phía . Tuy nhiên, đứa trẻ cũng dường như nhận  điều gì đó, theo bản năng mà chạy theo  họ.
 
Lúc , một tiếng  âm u từ phía  truyền đến, khiến Dư Tô rùng .
 
Cô  đầu   phía , tim đập thịch một tiếng…
Chỉ thấy một bóng đen gầy gò, từ rừng tre bên trái lao !
 
Bóng dáng đó từ đầu đến chân đều là một khối đen kịt, dù  thể   hình dạng của một phụ nữ nhỏ nhắn, nhưng   rõ diện mạo của nó.
 
Tốc độ chạy của nó cực nhanh, chỉ trong vài giây  lao  khỏi rừng tre, và bay vút về phía Dư Tô và Phong Đình!
 
Sắc mặt Dư Tô biến đổi, hét lên với Phong Đình: "Chạy mau, nhanh hơn nữa!"
Cô  hét,  vươn tay từ phía  đẩy Từ Đình, để Phong Đình  thể đỡ hơn một chút.
 
Từ Đình cũng  đầu tiên tận mắt  thấy ma, trong cơn kinh hãi liên tục  thả cô  xuống, để họ tự  chạy trốn, nhưng cả hai đều bỏ ngoài tai, chỉ dốc hết sức lực chạy về phía .
 
Những  chơi phía  cũng phát hiện  tình hình phía , họ cũng dốc hết sức lực, chạy bán sống bán ch/ết.
Lúc , Bạch Thiên  chạy đến giao lộ.
 
Mặc dù thể lực của   khá , nhưng cõng một  già chạy quãng đường núi dài như , lúc    cũng  chịu nổi nữa. Sau khi đặt bà lão xuống ở giao lộ,   thở hổn hển mấy  dài.
 
Tôn Chiêu Đệ thử đưa tay sờ   khí phía , vẫn sờ thấy một bức tường vô hình như kính.
 
 cô   vội vàng lắm, vì bây giờ con ma đó vẫn đang đuổi theo Dư Tô và Phong Đình ở phía , còn cô  chỉ cần đợi Lý Vượng Đức chạy đến là .
 
Mục tiêu nhiệm vụ đang ở chỗ Lý Vượng Đức, đợi   chạy đến, họ sẽ   ngoài.
Tôn Chiêu Đệ trực tiếp  xuống đất, thở hổn hển, mắt dán chặt  Lý Vượng Đức đang chạy tới gần.
 
Và đúng lúc , Bạch Thiên đột nhiên  cõng bà lão lên, ánh mắt hờ hững  Tôn Chiêu Đệ một cái,   một lời  thẳng về phía bức tường vô hình phía .
 
Tôn Chiêu Đệ sững sờ, trơ mắt    xuyên qua bức "tường" lẽ   chặn   . Không khí xuất hiện những rung động nhỏ, Bạch Thiên   biến mất trong những rung động đó.
 
Sao...   thế ?
Cô  đột nhiên nhảy bật dậy, lao về phía Bạch Thiên biến mất,  "bốp" một tiếng,  đập mạnh trở !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-37-2.html.]
 
editor: bemeobosua
 
Cô   ngây  mấy giây,  đột nhiên bừng tỉnh.
Chắc chắn là... mỗi  chơi đều  dẫn theo một  mới  thể rời !
 
Sắc mặt cô  biến đổi, thấy Lý Vượng Đức kéo Tiểu Hoa chạy đến gần, vội vàng chạy , nhân lúc Lý Vượng Đức kiệt sức, đẩy   ngã xuống bờ ruộng, nắm lấy tay Tiểu Hoa  lao về phía giao lộ.
 
Không còn cách nào khác, con  ai cũng ích kỷ, trong tình huống , dù cô    bụng đến mấy, cũng  thể để  ch/ết !
 
Lý Vượng Đức là một  đàn ông nho nhã, trông  vẻ ít vận động. Chạy lâu như  vốn   còn sức lực,  Tôn Chiêu Đệ đẩy một cái,   liền ngã thật xuống ruộng.
 
Mặc dù   nhanh chóng  dậy, nhưng thấy Tôn Chiêu Đệ  kéo Tiểu Hoa chạy về phía đường lớn, trong lòng   chỉ còn  một sự lạnh lẽo.
 
Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc tiếp theo, Tôn Chiêu Đệ  đ.â.m sầm  bức tường trong suốt. Lần  cô   hề phòng , gần như  dùng tốc độ nhanh nhất để lao về phía , do đó  đập choáng váng.
 
Trong lòng cô   khỏi nảy  một ý nghĩ, lẽ nào mỗi  chơi đều  dẫn theo  cụ thể mới thành công?!
 
Lý Vượng Đức  thấy cảnh , tức thì   sức lực, nhanh chóng trèo lên bờ ruộng, chạy đến chỗ Tôn Chiêu Đệ đ.ấ.m một cú.
Đáng tiếc cú đ.ấ.m  mềm nhũn, chẳng  chút lực nào.
 
Anh  cũng  dám dây dưa nữa, kéo Tiểu Hoa chạy về phía giao lộ.   thấy Tôn Chiêu Đệ  đập,   liền thử đưa tay  , kết quả...   cũng sờ thấy một bức tường vô hình!
 
"Sao  thế ! Sao  thế !"
 
Anh  ngây  một lúc, điên cuồng gào lên hai tiếng,  dùng sức đ.ấ.m    đó mấy cú.
Tiếng "bang bang" vang lên, là tiếng trống của tử thần.
 
Phong Đình và Dư Tô phía   thấy tất cả  chuyện xảy  phía , nhưng họ   thời gian suy nghĩ nhiều, vì con ma đang đuổi phía   cách họ  đầy mười mét !
 
Hai  trong lúc chạy, đuổi kịp  bé đang  bỏ  phía . Dư Tô vươn tay kéo  bé  cùng, nhưng Phong Đình  bảo cô buông tay.
 
Cô cũng , nếu mang thêm một  bé nữa, họ sẽ thực sự   . Mặc dù cô vẫn còn chút lo lắng  bé cũng là mục tiêu nhiệm vụ, nhưng vì tin tưởng Phong Đình, cuối cùng cô vẫn buông tay.
 
Chưa chạy  bao xa, cô liền  thấy tiếng hét chói tai của  bé từ phía  truyền đến.
 
Cái ch/ết của  bé khiến tâm trạng Dư Tô trở nên nặng trĩu. Điều khiến cô khó lòng yên lòng nhất là, cái ch/ết của  bé  giúp họ trì hoãn tốc độ truy đuổi của ma nữ.