Cô   cảm thấy đau,  sững sờ một lúc  mới thở phào nhẹ nhõm.
 
Lúc , cô   trong phòng ngủ của  ở nhà,  mặt là bàn học nhỏ bên cửa sổ và máy tính. Bên ngoài cửa sổ là những tòa nhà cao tầng hiện đại, tạo thành sự tương phản cực kỳ mạnh mẽ với những ngôi nhà đất cô  thấy gần đây.
 
Khoảnh khắc chạy trốn  đó và sự an , yên bình lúc  cũng khiến cô  thể chuyển đổi cảm xúc.
 
Dư Tô  một lúc, lấy điện thoại  gọi cho Phong Đình.
Điện thoại kết nối, nhưng đầu dây bên    tiếng động. Dư Tô xác nhận  ,  "alo"  điện thoại.
 
Đầu dây bên   tiếng ho nhẹ, Phong Đình  với giọng  bất tự nhiên: "An  , cô  chứ?"
 
"Ổn,   thật sự nhờ  lão đại  đấy." 
Dư Tô : "Nếu   cùng , một    thể đưa Từ Đình  ."
 
Phong Đình : "   thì cô cũng sẽ  cách khác."
Dư Tô "ừm" một tiếng, nhưng trong lòng  nghĩ .
 
Trong nhiệm vụ  , Phong Đình gần như  tham gia  các quyết định, nghĩa là dù     , quá trình nhiệm vụ của Dư Tô cũng   sai lệch gì.
 
Điều  sẽ dẫn đến kết quả giống như , nhưng bản  cô  thể cõng Từ Đình, cũng  thể bế  bé, càng  thể đánh  Lý Vượng Đức.
 
Nếu Phong Đình   mặt,  lẽ cô sẽ từ bỏ Từ Đình và chọn đưa  bé , nhưng đến giây phút cuối cùng, cô  nghĩ   thể  khi cõng đứa trẻ chạy suốt chặng đường, còn đánh thắng Lý Vượng Đức .
 
Kết quả cuối cùng   thể là Lý Vượng Đức  thành nhiệm vụ thành công, còn cô thì ch/ết ở đó.
Nghĩ đến đây, Dư Tô  khỏi  chút sợ hãi.
 
Kinh nghiệm  nhiệm vụ    nhắc nhở cô, đừng dễ dàng tin tưởng bất kỳ NPC nào trong nhiệm vụ, dù đối phương  trải nghiệm bi thảm đáng thương đến mấy, cũng   nghĩa là nó đóng vai trò .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-38-2.html.]
Nữ qu/ỷ đó  khi ch/ết  đáng thương,  dân trong làng  quá độc ác, Dư Tô cũng như những  chơi khác, vô thức chọn tin tưởng hồ/n m/a ch/ết th/ảm.
 
Đây là nhiệm vụ thứ ba của cô, suýt ch/ết ở đó. Lần tới, cô nhất định  giữ lý trí,  nhận nhiệm vụ từ góc độ khách quan nhất, và  bao giờ để câu chuyện của NPC tùy tiện chi phối nữa.
 
editor: bemeobosua
 
Cô đang tự kiểm điểm những  lầm của , còn Tôn Chiêu Đệ và Lý Vượng Đức thì   còn cơ hội để tự   nữa .
 
Lý Vượng Đức thể hiện  nổi bật, cô  bình luận nhiều, còn Tôn Chiêu Đệ  nghi ngờ gì là một  phụ nữ thực sự đầy chính nghĩa.
 
Trong nhiệm vụ, Tôn Chiêu Đệ thực lòng bất bình cho nạn nhân,   mắng chửi  Tiểu Hoa. Cũng chính cô  là  đầu tiên khẳng định chắc chắn sẽ đưa Từ Đình và  bé  cùng khi các  chơi  rời .
 
Sau  khi Từ Đình  trật chân, cô  cũng lên tiếng giúp đỡ,   bỏ rơi  khác. Ngay cả khi  coi Tiểu Hoa là mục tiêu, cô  vẫn sẵn lòng  như , cô   đủ  .
 
Ngay cả   cô  từ bỏ Từ Đình để tự rời , thì đó cũng là vì sự sinh tồn, bất đắc dĩ.
 
Cô   hại đồng đội, cũng  quá thánh mẫu, giữ tấm lòng chính nghĩa khi cần chính nghĩa, hành động quả quyết khi cần ích kỷ. Phong cách  thực sự  hiếm thấy.
 
Dư Tô cảm thấy tiếc nuối về cái ch/ết của cô , nhưng trong tình huống lúc đó, nếu  ch/ết  là Lý Vượng Đức, và  đến tranh giành Từ Đình đổi thành Tôn Chiêu Đệ, họ cũng sẽ  nhường  cho cô .
 
Trong điện thoại vang lên giọng  của Phong Đình: "Mai gặp   chuyện,    nhiệm vụ đây."
 
Dư Tô vội vàng : "Được,  cứ  việc , lão đại cố lên!"
Cúp điện thoại, cô mở ứng dụng, kiểm tra thành quả nhiệm vụ  .
 
Tổng cộng  ba thông tin phần thưởng, đầu tiên là tiền. Dư Tô  một hàng dài  0 phía , đếm  đếm  mấy  mới xác định,  tiền thưởng nhận    lên tới mười lăm vạn!
 
Cô gần như ngay lập tức   ngoài chuyển tiền cho bố , nhưng bây giờ vẫn  tìm  lý do hợp lý cho việc đột nhiên giàu  .