Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trò Chơi Tử Thần [Vô hạn] - Chương 43 (2)

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-25 14:35:24
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mãi đến gần mười hai giờ đêm, dường như việc kinh doanh vẫn không tốt, không có thêm khách nào đến. Vương Thu Mai ngáp một cái, dặn Cẩu Lị khóa cửa rồi cho mọi người về phòng.

 

Dư Tô thấy Cẩu Lị dùng một chiếc khóa chữ U rất lớn khóa chặt cửa chính từ bên trong, còn chìa khóa thì được cô ta đeo vào cổ, rõ ràng là để ngăn chặn ai đó trộm chìa khóa mà bỏ trốn.

 

Đến khi mọi người vệ sinh cá nhân xong xuôi, thời gian đã gần một giờ sáng.

 

Người đàn ông mắt nhỏ, Nhụy Nhụy và anh chàng râu ria, những người trước đó đã nói sẽ không tham gia vào cuộc mạo hiểm này, đều trở về phòng.

 

Trong đó, Nhụy Nhụy và Nguyệt Nguyệt bị thương nặng phải chen chúc trên một chiếc giường đơn, Trương Dịch và anh chàng râu ria cũng chen chúc chung một giường, hai chiếc giường còn lại là của NPC Yến Yến và Vi Vi.

 

Còn căn phòng mà Vương Thu Mai dùng để trừng phạt mọi người chính là phòng ngủ của bà ta, căn phòng nhỏ bên kia, nơi hôm nay có người ch/ết, là phòng ngủ của người đàn ông mắt nhỏ.

 

Căn phòng nhỏ hơn một chút ở tầng một, gần cầu thang, là nơi Cẩu Lị ngủ, được sắp xếp ở vị trí này rõ ràng cũng là để tiện cho việc canh chừng những người chơi khác.

 

Hai căn phòng nhỏ còn lại là của Dư Tô và anh chàng tóc đỏ, căn của Dư Tô gần nhà vệ sinh ở tầng một nhất.

Khoảng hai mươi phút sau, đèn trong tiệm làm tóc tắt hết, trở nên tối đen và tĩnh lặng.

 

Tuy nhiên, ngay cả trong bóng tối, Dư Tô cũng có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh, mặc dù chắc chắn không rõ ràng như ban ngày, nhưng ít nhất cô ấy cũng có thể nhận ra vị trí của từng món đồ.

 

Lần tăng cường thị lực trước chưa đạt đến mức này, nhưng lần này lại có sự cải thiện rõ rệt.

Đợi thêm một lúc, Dư Tô mới nhẹ nhàng đi về phía cửa, đưa tay từ từ kéo cánh cửa chỉ cần chạm vào là kêu rào rào này ra.

 

Và ngay khi cô kéo cửa ra khoảng hai mươi centimet, cô chợt nhìn thấy, trong màn đêm đen kịt đó, một bóng người đột ngột đứng sừng sững trước cửa!

 

Động tác trong tay lập tức dừng lại, Dư Tô cứng đờ tại chỗ, nhờ thị lực được tăng cường, cô nhanh chóng nhìn rõ người đó…

 

Là Cẩu Lị, không biết từ lúc nào, cô ta đã đứng lặng lẽ ở cửa căn phòng này, mặt không biểu cảm nhìn Dư Tô qua cánh cửa đang mở.

 

Bên ngoài cánh cửa kính trong suốt, ánh đèn đường lờ mờ chiếu vào một chút, khiến vẻ mặt của cô ta dưới ánh sáng ngược trở nên âm u và đáng sợ.

 

Dư Tô thầm nuốt nước bọt, đôi mắt nhìn thẳng vào cô ta, thậm chí không dám chớp một cái, một lát sau mới mở miệng hỏi: 

 

“Chị Cẩu Lị, sao nửa đêm chị không ngủ lại đứng trước cửa phòng em vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-43-2.html.]

Cẩu Lị động đậy, nghiêng người tránh khỏi cửa, nói: “Cô muốn ra ngoài sao?”

 

Không biết có phải vì không khí hay không, Dư Tô cảm thấy giọng điệu của cô ta vừa âm u vừa lạnh lẽo, khiến người ta nổi da gà.

Dư Tô suy nghĩ vài giây, giữ vẻ mặt thoải mái, gật đầu cười nói: 

 

“Đúng vậy, không biết tại sao, rõ ràng em không ăn gì nhiều mà bây giờ bụng lại đau dữ dội, trằn trọc mãi không ngủ được, nên ra ngoài đi vệ sinh… Chị cũng ra ngoài đi vệ sinh sao? Chị đi trước đi, em đợi chị ra rồi đi.”

 

“Không, tôi không đi.” Cẩu Lị nói vậy, nhưng cô ta vẫn đứng yên không có ý định nhúc nhích.

 

Dư Tô nhất thời không biết phải làm sao, bây giờ nếu quay trở lại phòng, e rằng câu hỏi lựa chọn của cô ấy sẽ thất bại, đến lúc đó ch/ết như thế nào cũng không biết.

 

Còn anh chàng tóc đỏ và Trương Dịch, những người trước đó đã nói sẽ đến, lúc này rõ ràng cũng không thể đến được rồi.

 

Đúng là kế hoạch không theo kịp thay đổi, Dư Tô hơi do dự một chút, sau đó đành tự mình hạ quyết tâm đi về phía nhà vệ sinh.

Sau khi bật công tắc đèn ở cửa nhà vệ sinh, nhìn thấy ánh sáng lọt ra từ khe cửa, cô khẽ hít một hơi, đẩy cánh cửa khép hờ bước vào.

 

Ánh sáng chói lọi luôn có thể mang lại cho con người cảm giác an toàn, nhưng vào lúc này, dù ánh sáng có sáng đến mấy cũng vô dụng.

 

Ngay khi Dư Tô kéo cửa phòng lại, bóng đèn trên trần nhấp nháy vài cái, sau đó, ánh sáng trắng đột nhiên chuyển sang màu đỏ trong vài giây ngắn ngủi.

 

Bồn rửa tay bên trái, và bồn cầu phía trước, tất cả đều bị chiếu đỏ dưới ánh sáng như vậy, giống như đã bị nhuộm một lớp m/áu.

 

editor: bemeobosua

 

Dư Tô không dám nhìn vào gương trên bồn rửa tay, mắt nhìn thẳng về phía trước, bước hai bước về phía trước.

 

Nhưng càng cố nhắc nhở bản thân đừng để ý, lại càng dễ để ý, ánh mắt cô nhìn về phía trước, nhưng khóe mắt lại rõ ràng quét thấy thứ gì đó lướt qua trong gương.

 

Trong lòng Dư Tô có chút căng thẳng, cô từ từ đưa tay ra sau eo, rút con da/o găm đã lấy ra trước đó cắm vào cạp quần.

 

Mặc dù vẫn chưa biết con da/o găm này có công dụng đặc biệt gì, nhưng là một vật phẩm thưởng nhiệm vụ, chắc chắn nó có thể làm bị thương h/ồn m/a.

 

Cô vừa cảnh giác nhìn xung quanh, vừa từ từ xé tấm vải bọc con d.a.o găm ra, chỉ để lại phần chuôi dao.

Và ngay khi lưỡi d/ao lộ ra từ trong vải, một tiếng hét chói tai không biết từ đâu đột nhiên vang lên, khiến trái tim Dư Tô run lên!

Loading...