Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trò Chơi Tử Thần [Vô hạn] - Chương 45 (2)

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-25 15:43:00
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cẩu Lị mua một túi lớn hạt dưa rời đặt trên bàn thấp, những người khác tự mình bê ghế đẩu hoặc ghế dựa vây quanh đại sảnh, vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện.

 

Trông có vẻ như không làm gì nghiêm túc, nhưng thực ra việc moi móc thông tin từ miệng NPC cũng là một phần rất quan trọng.

 

Dư Tô vén mái tóc ướt ra sau tai, từ góc tường bê một chiếc ghế đẩu nhỏ đi đến, ngồi cạnh gã đàn ông tóc đỏ và Trương Dịch. Từ sau chuyện hôm qua, gã đàn ông râu quai nón, Nhụy Nhụy và gã đàn ông mắt nhỏ ba người họ có vẻ hơi ăn ý với nhau.

 

Còn gã đàn ông tóc đỏ bị nghi ngờ là cùng Dư Tô lập đội, nên có chút bất mãn với gã đàn ông mắt nhỏ. Trương Dịch và gã đàn ông tóc đỏ hôm qua đã đưa ra quyết định tương tự, cứ như vậy, mấy người chơi dường như chia thành hai phe.

 

Tuy nhiên, dù sao cũng không có mâu thuẫn lớn, dù có chút không ưa nhau cũng sẽ không vì chuyện này mà bỏ qua nhiệm vụ liên quan đến sống ch/ết. Đến thời khắc mấu chốt, mọi người vẫn phải hợp sức lại.

 

Thấy Dư Tô đến, gã đàn ông tóc đỏ nghiêng đầu hỏi nhỏ: 

 

"Không có chuyện gì nữa chứ?" 

Mặc dù không nghe rõ anh ta hỏi gì, nhưng những người chơi khác thấy anh ta nói nhỏ với Dư Tô như vậy, đều nhạy cảm nhìn qua.

 

Dư Tô lắc đầu, không nói nhiều, đưa tay bốc một nắm hạt dưa, vừa cắn vừa hỏi một cách bâng quơ: 

"Dì Vương đi đâu rồi, sao không thấy bà ấy?"

 

Cẩu Lị nhìn cô, lãnh đạm nói:

 

 "Đi đến trường rồi, hôm qua Tiểu Như không phải làm loạn sao, còn gửi video đã quay vào nhóm nữa, cô giáo chủ nhiệm liền gọi nó đến một chuyến."

 

Bây giờ Dư Tô nhìn thấy cô ta lại nhớ đến chuyện tối qua, nếu không phải vì Cẩu Lị, tối qua cô cũng sẽ không một mình đi vào phòng tắm.

 

Cô gật đầu, ánh mắt khẽ chuyển, cười hỏi: 

"Chị Cẩu Lị, tối qua chị đứng bên ngoài làm gì vậy? Sao em đi vệ sinh về không thấy chị đâu nữa?"

 

Cẩu Lị vốn đang chậm rãi cắn hạt dưa, nghe vậy động tác miệng và tay đều khựng lại, kỳ lạ nhìn Dư Tô nói: 

"Em nói linh tinh gì đó, tối qua chị có ra ngoài đâu."

 

Dư Tô sững người, một luồng khí lạnh xộc thẳng lên não, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh nói: 

"Không đúng, tối qua em dậy đi vệ sinh, không phải chị ở bên ngoài sao, lúc đó em còn tưởng chị muốn đi vệ sinh."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-45-2.html.]

 

Cẩu Lị liếc nhìn về phía phòng tắm, nói: 

"Chắc chắn em đã biến giấc mơ thành sự thật rồi, buổi tối chị không bao giờ đi vệ sinh."

 

editor: bemeobosua

 

Gã đàn ông tóc đỏ lúc này tò mò hỏi: 

"Tại sao buổi tối không bao giờ đi vệ sinh? Cái này... thỉnh thoảng vẫn có thể cần đi chứ?" 

 

Mặc dù anh ta vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra trong phòng tắm tối qua, nhưng có thể khẳng định tuyệt đối không phải chuyện nhỏ, dù sao lúc đó anh ta tận mắt nhìn thấy dáng vẻ của Dư Tô, cứ như vừa thoát ch/ết vậy.

 

Vì vậy lúc này, anh ta cũng khá nhạy cảm với ba chữ "đi vệ sinh".

 

Nếu bình thường nghe người ta nói buổi tối không bao giờ đi vệ sinh, anh ta có thể không nghĩ nhiều, nhưng trong tình huống hiện tại, anh ta không thể không nghĩ nhiều. Và câu hỏi anh ta vừa hỏi ra, cũng chính là vấn đề mà Dư Tô đang muốn hỏi.

 

Chỉ thấy sắc mặt Cẩu Lị khẽ biến đổi trong giây lát, sau đó liền giận dữ nói: 

"Sao, buổi tối tôi có đi vệ sinh hay không cũng phải để các người quản sao?!"

 

Dư Tô thấy tình hình đã ổn, liền nhanh chóng chuyển chủ đề: 

"Tiểu Như lần này cũng không biết sẽ thế nào, nó làm chuyện nghiêm trọng như vậy, e rằng phải chuyển trường gì đó đi?"

 

Cẩu Lị liếc cô một cái, lại chậm rãi cắn hạt dưa, cô ta nhả vỏ hạt dưa ra từ từ nói:

 "Chuyển trường? Con bé kia đúng là nên chuyển, còn mặt mũi gì nữa đâu, không chuyển thì sẽ bị người ta cười ch/ết."

 

"..." 

Các người chơi đều im lặng.

 

Dư Tô thầm nghĩ, người đáng lẽ phải xấu hổ không phải là con bé kia, mà là Vương Như thì đúng hơn? Nhưng, bất kể là trong nhiệm vụ này, hay trong thực tế, con bé kia đều không thể không chuyển trường.

 

Hơn nữa, việc này căn bản không phải chỉ cần chuyển trường là đủ, bóng tối tâm lý này, rất có thể cả đời cũng không thể chữa lành. Còn Vương Như, lại có thể dựa vào mối quan hệ gia đình và tấm kim bài "chưa thành niên" để dễ dàng thoát tội.

 

Mặc dù cô ta chưa thành niên nhưng lại rõ ràng biết mình đang làm những chuyện độc ác gì, nhưng pháp luật lại cứ phải bảo vệ những người như cô ta.

Loading...