47. Câu hỏi trắc nghiệm số hai
“Thật ra, tôi thấy ý của Vi Vi mới đúng.”
Gã thanh niên tóc đỏ ngồi xuống giường đơn bên cạnh, cố ý nói:
“Dù gì chúng ta cũng đâu chạy thoát được, chi bằng cứ yên phận ở đây. Cô chẳng nói rồi sao, chúng ta đến đây từ cuối tháng 5 năm ngoái, mấy người đến trước chắc đều được dì Vương cho về nhà rồi nhỉ?”
Vừa dứt lời, hai NPC Yến Yến và Vi Vi, liền nhìn anh ta với vẻ kinh ngạc.
Một lúc sau, Yến Yến mới lên tiếng: “Phi Phi, cậu nói linh tinh gì vậy? Chẳng phải ai cũng biết mấy người trước đều bị Vương Thu Mai đưa đến nơi khác rồi sao?”
Quả nhiên, lời đã lộ.
Dư Tô liền tiếp lời: “Ờ ha, tớ cũng nghe ai đó nói vậy... nhưng mà... họ bị đưa đi đâu ấy nhỉ?”
Vi Vi nheo mắt nhìn hai người, nghi hoặc nói: “Dạo này hai người có gì đó lạ lắm nha?”
Gã tóc đỏ cười khúc khích, rồi bước tới ngồi sát hai người, làm bộ duyên dáng khoác tay Vi Vi, giọng làm nũng:
“Trời ơi, tụi mình rảnh rỗi nói chuyện cho vui thôi mà~ Mấy người kia đang yên đang lành, sao tự dưng bị đưa đi chứ? Hay là... các cô cũng chẳng biết họ đi đâu?”
Vi Vi và Yến Yến liếc nhìn nhau, rồi cùng lắc đầu: “Không biết.”
“Đó, thấy chưa?”, gã tóc đỏ nói, “Vậy mà các cô không thấy lạ à?”
Yến Yến ngẩn người, cười chua chát: “Tôi chỉ mong mau thoát khỏi cái nơi qu/ỷ quái này, mấy chuyện khác... chẳng còn tâm trí để nghĩ nữa.”
Dư Tô và gã tóc đỏ không từ bỏ, giả vờ trò chuyện tán gẫu để moi thêm thông tin.
Hầu hết người trong tiệm làm tóc này đều bị Vương Thu Mai lừa gạt. Ngay ngoài cửa kính lúc nào cũng dán tờ quảng cáo in A4:
“Tuyển thợ hoặc học việc ngành tóc”.
Yến Yến vừa mới từ quê lên thành phố làm thuê, đi ngang qua thì vào hỏi thử.
Khi ấy, Vương Thu Mai mặc bộ vest nhỏ, trông bảnh bao chỉn chu, lớp phấn dày cộp trên mặt trong mắt một cô gái vừa chân ướt chân ráo lên phố như Yến Yến lại là biểu tượng thời thượng.
Bà ta dẫn Yến Yến sang quán cà phê đối diện, gọi cho cô một ly cà phê mà trước giờ cô chỉ thấy trên tivi, rồi nhẹ nhàng bảo:
“Học việc ở đây mỗi tháng được tám trăm, bao ăn ở. Học xong thì chuyển chính thức, lương cứng hai triệu rưỡi, còn có thêm tiền hoa hồng nữa.”
Vương Thu Mai còn vẽ vời tương lai: tay nghề giỏi rồi, có tiền tiết kiệm, có thể mở tiệm riêng, không phải làm thuê cho ai.
Bà ta gọi Yến Yến là “em gái” ngọt sớt, bảo nhìn cô thấy thân quen, hứa sẽ sắp xếp phòng riêng nếu cô đồng ý làm.
Bà ta còn nói: “Em thấy rồi đấy, trong tiệm toàn con gái trẻ, em mà tới thì tha hồ tám chuyện, sinh hoạt cũng rất thoải mái.”
Yến Yến bị dụ dỗ mà xiêu lòng. Một công việc nhẹ nhàng, thoải mái, có tương lai, lại còn bao ăn ở, đúng là mơ cũng không dám nghĩ.
Không nghĩ nhiều, cô theo Vương Thu Mai quay lại tiệm tóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-47-1.html.]
Lúc đó, ánh mắt của mấy người trong tiệm nhìn cô, cô ngỡ là tò mò hiếu kỳ. Sau này nghĩ lại, mới hiểu đó là ánh mắt thương hại, xen lẫn chút bất lực.
Nhưng không ai dám lên tiếng cảnh báo cô. Cho đến khi cô tự nguyện đưa chứng minh thư làm vật thế chấp, mới thấy được bộ mặt thật của Vương Thu Mai.
Mấy người khác cũng bị lừa giống vậy. Vào đây là bị giữ lại giấy tờ tùy thân và điện thoại, tiền mang theo cũng bị lục sạch.
Dù có trốn được ra ngoài cũng không có tiền mà đi xe chạy xa, rất nhanh sẽ bị bà ta lái xe đi bắt về.
Tuy có ngoại lệ. Ví dụ như Phi Phi, hiện do gã tóc đỏ đóng, lại là nạn nhân bị Y Y (do Trương Dịch đóng) lừa tới đây.
Y Y và Phi Phi là đồng hương. Y Y bị lừa trước, rồi được Vương Thu Mai hứa hẹn: nếu giúp lừa thêm người, sẽ được cho làm quản lý.
Sau khi lừa được Phi Phi đến, Vương Thu Mai, Cẩu Lị và Y Y cùng kéo cô vào nhà vệ sinh, đánh đập, dội nước, thậm chí còn bắt uống nước thải.
editor: bemeobosua
Gần như ai cũng trải qua những thứ địa ngục như thế.
Ban đầu ai cũng chỉ muốn trốn thoát, nhưng sau vài lần thất bại và chịu đủ đọa đày không khác gì sống không bằng ch/ết, dần dần họ buộc phải chấp nhận.
Họ bị ép tiếp khách. Dần dần, tiếp mãi, rồi cũng quen, cũng cam chịu.
Ở đây mỗi tháng được gọi điện về nhà một lần, nhưng Vương Thu Mai luôn kè kè cầm d/ao đứng cạnh, cuộc gọi bắt buộc phải bật loa ngoài.
Chỉ cần ai dám hé một lời cầu cứu, lập tức bị cư/ớp điện thoại, lôi vào trong phòng đánh cho nhừ tử.
Giờ chỉ còn Yến Yến là chưa bỏ cuộc, vẫn đang tìm mọi cách để trốn thoát.
Biết được những chuyện này xong, Dư Tô lại hỏi về Vương Như.
Nhưng hai NPC cũng chỉ biết cô ta thường hay tụ tập băng nhóm, quen biết không ít đầu gấu ngoài xã hội. Những chuyện khác thì không rõ.
Lúc đó, mấy người vẫn còn đang nói chuyện thì Trương Dịch đi vào. Yến Yến và Vi Vi lập tức im bặt.
Cả hai đều nhìn Trương Dịch vài lần, rồi tự động tách ra, ai về giường nấy ngồi.
Dư Tô nghĩ: chắc chắn là do hai NPC này vẫn nhớ Y Y chính là người từng lừa Phi Phi tới, còn ra tay giúp Vương Thu Mai đ/ánh người. Trong mắt họ, Trương Dịch giờ chính là “tai mắt” của Vương Thu Mai, nên hắn vừa vào là họ liền nín thinh.
Căn phòng tối om trở nên yên ắng. Trương Dịch quay sang nhìn Dư Tô khó hiểu, gãi đầu hỏi:
“Hồi nãy mọi người đang nói gì vậy?”
Yến Yến khẽ lắc đầu ra hiệu với Dư Tô và gã tóc đỏ.
Để tiện khai thác thông tin sau này, họ không tiện đắc tội NPC, nên cả hai rất ăn ý cùng lắc đầu. Gã tóc đỏ đáp:
“À, không có gì, chúng tôi buồn miệng nói chuyện phiếm thôi.”
Đúng lúc này, Nguyệt Nguyệt, người vẫn nằm im vì bị thương, khẽ xoay người.
Toàn thân cô nằm trong chăn, chỉ thấy mặt vẫn còn sưng phù, vết thương trông vẫn nặng.
Thấy cô tỉnh lại, Yến Yến nhanh chóng bắt chuyện để đổi chủ đề: “Nguyệt Nguyệt tỉnh rồi à? Cơ thể đỡ hơn chưa? Có muốn ăn gì không?”