49. Từ hy vọng đến tuyệt vọng
 
Trong căn phòng nhỏ,  đàn ông trung niên ngoài bốn mươi tuổi với khuôn mặt đầy nếp nhăn, ống quần dính đầy bùn đất, đang  một cách căng thẳng  chiếc giường thấp.
 
Hai tay ông  chắp , đặt ngay ngắn  đùi, trông vô cùng câu nệ.
 
Gã tóc đỏ dù đang đóng vai một  phụ nữ, nhưng xét cho cùng thì   là một  đàn ông ngoài hai mươi, nên sớm  nhận :    lẽ là  đầu đến nơi như .
 
Trước khi câu hỏi hiện ,  đàn ông trung niên  hỏi   tại    công việc , nhưng    trả lời ngay. Anh  suy nghĩ một lát,   sát  bên cạnh ông , hỏi: 
 
"Chú là  đầu đến đây  ?"
 
Người đàn ông trung niên  ngượng nghịu, khẽ gật đầu, trả lời: 
 
"Là lão Lý cứ kéo  đến, lão Lý chính là   cùng  đấy...  mà  đến là ông  sẽ chọc  ."
 
Gã tóc đỏ   liền yên tâm, thảo nào lựa chọn c  thể tránh   tiếp khách , hóa  là vì   vốn dĩ   ý đó, chỉ cần than thở thêm một chút nữa, ông  chắc chắn sẽ  còn ý nghĩ đó nữa.
 
Gã tóc đỏ  vội vàng cầu cứu ngay, định  tiên tạo mối quan hệ  hơn, liền  chuyện phiếm như   gì: 
 
"Cháu tên là Phi Phi, chú tên gì ạ?"
 
Người đàn ông trung niên xoa xoa tay, : "Trương Phúc Toàn,  quê mùa quá, tên của cháu  hơn."
 
Gã tóc đỏ  khổ đúng lúc, khẽ thở dài một tiếng: 
 
"Tên thật của cháu là Tiểu Phương, cái tên Phi Phi  là bà chủ đặt cho  khi cháu đến đây."
Trương Phúc Toàn : "Vậy bà chủ của mấy đứa cũng giỏi đặt tên thật đấy."
 
Gã tóc đỏ lộ vẻ do dự, mãi một lúc  mới : "Ôi, thôi   chuyện  nữa, chú  nghề gì ạ,   ở gần đây ?"
 
"À, phía   một công trường mới khởi công, chúng  là thợ đào móng."
 
Trương Phúc Toàn ngượng ngùng xoa xoa tay : "Kiếm tiền chẳng dễ dàng gì, nhưng  với lão Lý mấy năm nay  về nhà , vợ ở quê lo cho con  học,  chút... cái đó, hì hì..."
 
Gã tóc đỏ hiểu ý gật đầu: "Cái đó cũng chẳng  gì, cháu hiểu, hiểu mà."
 
Anh  dừng  một chút, thở dài: "Nghe chú nhắc đến quê nhà, cháu nhớ bố  cháu quá, nhưng  mấy năm nay cháu  thể liên lạc với họ ."
 
Trương Phúc Toàn sững  một chút, hỏi: "Sao   liên lạc, cãi  ?"
Gã tóc đỏ cúi đầu,  mặt hiện lên nụ  khó coi, vẻ mặt như sắp : 
 
"Vừa nãy   chú hỏi cháu tại    công việc  ? Cháu... cháu  tự nguyện, là  lừa đến đây.
 
Điện thoại và chứng minh thư đều  bà chủ tịch thu , chỉ cần cháu  trốn, sẽ  đ/ánh, ngay bây giờ vẫn còn một chị  đánh  liệt giường  thể xuống giường  đấy.
 
Bà chủ sợ chúng cháu cầu cứu  nhà, nên  cho chúng cháu liên lạc  ngoài, cháu sắp  nhớ nổi giọng bố  cháu !
 
Bây giờ cháu hối hận quá, nếu lúc đó  bướng bỉnh lên thành phố  thuê, sẽ   lừa đến đây ..."
 
Anh  vùi đầu xuống, giả vờ lau nước mắt, cố tình dùng thêm mấy phần sức lực,  hai mắt đều đỏ hoe.
 
Lúc    khá phục khả năng diễn xuất của , trong lòng thầm nghĩ, đợi  khi  ngoài sẽ tìm Trương Dịch  cửa ,  đoàn phim nhận một vai chắc cũng  thành vấn đề  nhỉ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-49-1.html.]
 
Trương Phúc Toàn  lời gã tóc đỏ ,    ngờ   chuyện như ,  khỏi sững sờ, nhíu mày : 
 
"Sao   thể như  , đây   là phạm pháp !"
 
Nói xong ông  mới sực tỉnh, m/ua d/âm cũng là phạm pháp.
Ông  gãi đầu, : " còn tưởng mấy đứa đều tự nguyện  cái  chứ!"
 
Gã tóc đỏ hít hít mũi,  bất lực  buồn bã : 
 
"Chú ơi, con gái nhà lành, tìm việc gì mà chẳng , ai mà   cái chuyện  chứ? Cháu còn  dám nghĩ, nếu bố  cháu  cháu  nhốt ở đây  gái, họ sẽ đau lòng đến mức nào!"
 
Anh   như  là vì  đó  Trương Phúc Toàn  vợ ông  ở quê nhà lo cho con cái.
 
Trương Phúc Toàn lập tức đặt    cảnh đó mà tưởng tượng, lộ  vẻ mặt  nỡ, thở dài: 
 
"Cái thế đạo ... Tiểu Phương, cháu thật đáng thương quá!"
 
editor: bemeobosua
 
Gã tóc đỏ tiếp tục :
"Cháu từng thử trốn  ngoài, nhưng  chạy  bao xa   bắt về, báo cảnh sát cũng thử , bên đó   của bà chủ, cháu còn  đ/ánh một trận tàn bạo, suýt nữa thì m/ất m/ạng !"
 
Anh    Vương Thu Mai rốt cuộc   trong cảnh sát  , nhưng   như  để tránh Trương Phúc Toàn  đề nghị giúp   báo cảnh sát.
 
Lỡ Vương Thu Mai thật sự  mạng lưới quan hệ đó thì   chẳng  toi đời .
Trương Phúc Toàn nhíu mày, : "Báo cảnh sát cũng vô dụng ư? Vậy thì còn    bây giờ?"
 
Gã tóc đỏ nhân cơ hội nắm chặt lấy cánh tay ông , mắt đầy cầu xin : 
 
"Chú ơi,  là,  là chú đưa cháu chạy ? Chỉ cần đưa cháu rời khỏi đây, cháu nhất định sẽ đập nồi bán sắt trả tiền để báo đáp ơn chú!"
 
Trương Phúc Toàn sững sờ: "Không,   , cháu cũng  , bên đó   của bà chủ, lỡ  giúp cháu trốn thoát,  cảnh sát đến bắt  thì ?"
 
Gã tóc đỏ vội vàng : "Chú  phạm tội,  cần sợ, họ bắt  cũng   bằng chứng chứ,    bắt ai là bắt  !"
 
Trương Phúc Toàn : "Thế họ mà  vì  mu/a d/âm nên mới bắt  thì ?"
 
"..." 
Hình như thật sự  thể đấy.
 
Gã tóc đỏ : "M/ua dâ/m   tội nặng gì, nộp phạt,   nhốt mấy ngày là   thôi! Chỉ  nhốt mấy ngày, là  thể cứu cháu một mạng, chú ơi, chú  ơn, cứu cháu !"
 
Trương Phúc Toàn khó xử : " cái  mà đồn về quê thì   giấu mặt  ?"
 
"Chú ơi, mạng cháu còn  bằng thể diện của chú ? Cháu năm nay mới mười sáu tuổi, chú nỡ lòng nào  cháu  nhốt ở đây cả đời ư? Không,  chừng hôm nay chú  ,   chú  , cháu   đ/ánh ch/ết vứt xuống cống ..." 
 
Gã tóc đỏ "ưm ưm" hai tiếng, cúi đầu giả vờ lau nước mắt, hai tay dụi mắt đến đỏ hoe.
 
Không  trong mắt Trương Phúc Toàn, cái thằng đàn ông thô lỗ như gã tóc đỏ  rốt cuộc là hình tượng gì, nhưng ông  trông  vẻ thật sự   d.a.o động .
 
Gã tóc đỏ tiếp tục : 
"Chú ơi, cháu cầu xin chú, chú đưa cháu , cháu sẽ nhớ ơn chú suốt đời!"