Giờ thì, đến lượt Vương Như sững người:
"Tại sao? Mẹ ơi, con không muốn vào trường giáo dưỡng đâu, mẹ cứ nói với cảnh sát như con vừa nói không được sao?"
Vương Thu Mai nhìn cô ta một lúc, rồi bất lực thở dài:
"Tiểu Như, con còn bé lắm, suy nghĩ chưa được thấu đáo. Con không nghĩ tới ư, nếu chúng ta đẩy Nhụy Nhụy ra để nó chịu tội thay, nó chắc chắn sẽ kể hết chuyện của cửa tiệm chúng ta ra ngoài đó? Đến lúc đó thì tiêu hết cả rồi! Thế nên lần này, dù có đúng là Nhụy Nhụy hãm hại con, con cũng đành chịu thôi!"
Nhụy Nhụy không ngờ lại có thể "quay xe" ngoạn mục như vậy, trái tim vừa nhấc lên giờ lại rơi phịch xuống, cô ấy thở phào một hơi dài, cảm giác tim mình vẫn chưa trở lại bình thường, vẫn đập hơi nhanh.
Tiếp theo, màn khóc lóc ầm ĩ của Vương Như bắt đầu.
Dưới lầu, Trương Dịch hạ giọng nói:
"Trường giáo dưỡng cái gì chứ, tốt nhất là đêm nay con q/uỷ đó gi/ết ch/ết cô ta luôn đi, đừng có mà tha cho cô ta!"
Lúc này, ngay cả bản thân anh ta cũng không ngờ, mình lại nói đúng một nửa.
Sau đó Vương Như thật sự đã ch/ết, và không chỉ có một mình cô ta ch/ết.
Sau khi Vương Thu Mai tốn rất nhiều công sức an ủi con gái, bà ta mệt mỏi rã rời, dặn dò Cẩu Lị đóng cửa tiệm sớm. Lúc này là mười giờ rưỡi.
Các người chơi dưới sự giám sát của Cẩu Lị lần lượt đi vệ sinh, về phòng, không dám giao tiếp nhiều.
Khoảng một giờ sáng, Dư Tô bị đánh thức bởi một tiếng hét thảm thiết.
Tiếng đó phát ra từ tầng hai, nghe như giọng của Vương Thu Mai. Hơn một phút sau, đèn trong tiệm bật sáng trưng. Khi Dư Tô bước ra khỏi phòng, Cẩu Lị cũng mặc đồ ngủ mở cửa, nghi hoặc gọi lên lầu:
"Chị ơi, có chuyện gì vậy?"
Gã tóc đỏ mở cửa bước ra, nhìn Dư Tô một cái rồi cùng nhau đi lên lầu. Cùng lúc đó, các người chơi ở tầng hai cũng đã ra ngoài.
Nhưng Vương Thu Mai không hề đáp lại câu hỏi của Cẩu Lị, chỉ có những âm thanh mơ hồ, lúc cao lúc thấp truyền ra từ trong phòng.
Các người chơi theo sau NPC đến cửa phòng. Cẩu Lị gọi thêm mấy tiếng, không nhận được hồi đáp, liền gọi những người khác cùng giúp cô ta phá cửa.
Mất một lúc, họ mới phá được cửa. Ngay khoảnh khắc cánh cửa mở ra, một mùi m/áu t/anh nồng nặc xộc thẳng vào mặt!
Cẩu Lị đi đầu sững người một chút, rồi lập tức quay người chạy ra hành lang nôn khan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-50-2.html.]
Trong phòng tối đen như mực, không bật đèn. Gã tóc đỏ đưa tay sờ soạng bên tường, tìm thấy công tắc. Với một tiếng "tách" nhẹ, đèn bật sáng, cũng khiến mọi người cuối cùng nhìn rõ tình hình trong phòng…
editor: bemeobosua
Đập vào mắt đầu tiên là một đống thịt vụn và các chi thể rời rạc trên sàn, m/áu chảy lênh láng, gần như nhuộm đỏ toàn bộ sàn nhà.
Trong số đó, cánh tay bị đứt lìa với hình xăm quen thuộc, khiến người ta chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra nó vốn là một phần của Vương Như.
Còn cái đầu của Vương Như thì được đặt ngay ngắn ở cuối giường, mặt hướng về phía đầu giường.
Vương Thu Mai đang ngồi trên giường, vẫn đắp chăn, đôi mắt kinh hoàng tột độ đối diện với cái đầu người kia.
Bà ta như kẻ ngốc, ngồi bất động, chỉ có miệng không ngừng phát ra những tiếng hít hơi run rẩy vì sợ hãi.
Vương Thu Mai từng thấy người ch/ết, việc bà ta sợ hãi đến mức này rõ ràng không chỉ vì thấy th/i th/ể đẫm m/áu, mà phần lớn chắc chắn là vì thứ đặt trước mặt bà ta chính là cái đầu của con gái ruột mình.
Dư Tô và các người chơi khác cùng nhau bước thêm vài bước vào trong phòng, mới nhìn rõ mặt chính diện của cái đầu Vương Như.
Chỉ thấy đôi mắt cô ta trợn trừng, ch/ết không nhắm mắt nhìn thẳng về phía trước, do cách đặt đó, trông như thể cô ta đang trừng mắt nhìn chằm chằm Vương Thu Mai.
Gã tóc đỏ khẽ nói bên cạnh:
"Cuối cùng cũng ch/ết rồi, cô ta mà không ch/ết, tôi đã muốn tự tay làm rồi."
Lời anh ta vừa dứt, một tiếng hét kinh hãi khác lại truyền đến từ căn phòng bên cạnh.
Mọi người sững người, người đàn ông râu ria liền nói:
"Là tiếng của Nguyệt Nguyệt ư?"
Họ không chần chừ một giây nào, vội vàng quay người chạy về căn phòng giữa.
Đèn trong phòng đã bật, nên vừa đến cửa họ đã nhìn thấy: trong căn phòng chật hẹp kê bốn chiếc giường đơn, Nguyệt Nguyệt bị thương nặng đang ngồi bệt dưới đất, mắt dán chặt vào Nhụy Nhụy bất động trên chiếc giường đối diện.
Chiếc chăn trên người Nhụy Nhụy bị vén lên một chút, ở vị trí tim cô ấy, một con d/ao c/ắm sâu vào trong cơ thể, chỉ còn lại chuôi d.a.o lộ ra ngoài.
Thấy các người chơi đến, Nguyệt Nguyệt quay đầu nói:
"Cô ấy ch/ết rồi! Tôi thấy các cô đi hết mà cô ấy không động đậy, nên tôi thấy lạ, gọi mấy tiếng cũng không thấy đáp lại. Tôi cố gắng gượng dậy, muốn xem cô ấy thế nào, không ngờ vừa vén chăn lên, thì thấy... cô ấy bị đ/âm một nh/át da/o vào tim!"