Ít nhất, cô đã chiếm được cảm tình của Yến Yến, một NPC (nhân vật không điều khiển được).
Trong tình cảnh đó mà Yến Yến vẫn không khai ra cô, vậy thì sau này, nếu cần Yến Yến giúp gì đó sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Dư Tô hít thở sâu hai lần rồi bước về phía trước một bước.
Lúc này, Yến Yến đang định mở miệng nói gì đó, thấy hành động của Dư Tô thì hơi khựng lại, vẻ mặt phức tạp rồi khép miệng.
Trương Dịch và Vi Vi cũng bị đưa vào căn phòng kia và nhốt lại, chỉ còn Dư Tô và Yến Yến cùng bị hai người phụ nữ dẫn vào nhà vệ sinh ở tầng một.
Bốn người đàn ông kia không đi theo vào, có lẽ vì sợ họ ra tay không kiểm soát được lực sẽ đá/nh ch/ết người.
Dư Tô bị bỏ lại ở một góc nhà vệ sinh, nhìn hai người phụ nữ kia thay đổi đủ mọi cách để h/ành h/ạ Yến Yến.
Họ cũng không đ/ánh quá t/àn b/ạo, nhưng sau khi đ/ánh xong, họ xách cái xô đựng đầy nước lạnh ở bên cạnh đến, rồi ấn đầu Yến Yến, nhấn toàn bộ khuôn mặt cô ấy vào trong nước.
Đợi đến khi đủ thời gian, họ lại kéo đầu cô ấy lên.
Yến Yến bị sặc nước ho sù sụ, đợi cô ấy thở được một chút, lại bị nhấn xuống nước một lần nữa…
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, nỗi đ/au mà Yến Yến phải chịu đựng dường như còn kinh khủng gấp mấy lần so với khi bị đá/nh.
Sau một lần bị sặc nước nữa, người phụ nữ tóc xoăn dài h/ung t/ợn nắm tóc sau gáy Yến Yến, nghiến răng hỏi:
"Còn dám trốn nữa không?!"
Yến Yến ho đến đỏ bừng cả mặt, thở hổn hển, mãi một lúc sau mới đứt quãng nói:
"Chỉ cần… chỉ cần các người không gi/ết tôi, chỉ cần tôi còn sống, tôi… nhất định phải trốn!"
Hai người phụ nữ tức đ/iên lên, lại nhấn đầu cô ấy xuống nước.
Dư Tô rất muốn nói với Yến Yến một câu, những lời này không cần nói ra, tạm thời nhượng bộ một chút cũng không sao, đợi cơ thể khỏe lại rồi trốn cũng được.
Nhưng cô không có cơ hội nói với cô ấy, cũng vì miệng bị bịt kín nên không thể nói được lời nào.
Hai người phụ nữ kia dù rất tức giận nhưng không dám thật sự gi/ết Yến Yến. Sau khoảng nửa tiếng, họ đưa Yến Yến ra ngoài, không biết vứt ở đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-53-2.html.]
Dư Tô biết, đợi họ quay lại, sẽ đến lượt mình.
Hai người phụ nữ dường như còn nghỉ ngơi bên ngoài một lúc, hút thuốc lá. Khi họ bước vào, trên người vẫn còn mùi khói thuốc.
Người phụ nữ cột tóc đuôi ngựa còn lại kéo mạnh Dư Tô về phía xô nước, kéo đến mức Dư Tô suýt nữa đập cằm vào thành xô.
Cuối cùng họ cũng xé bỏ băng dính trên miệng cô, ngay sau đó định ấn đầu cô xuống nước.
Dư Tô vội vàng lên tiếng: "Khoan đã!"
editor: bemeobosua
Hai người họ quả nhiên dừng lại. Người phụ nữ tóc xoăn nhướng mày nói:
"Làm gì, cô có gì muốn nói à?"
Dư Tô mếu máo nói:
"Hai chị ơi, em sai rồi, là em nhất thời hồ đồ mới giúp Yến Yến làm chuyện này, em đảm bảo sau này không dám nữa! Em biết dù em nhận lỗi các chị cũng sẽ phạt em, đây là quy tắc, chỉ là, hai chị xinh đẹp như vậy, tức giận hại sức thì không hay chút nào, vậy nên các chị ra tay nhẹ một chút được không ạ?"
"..."
Người phụ nữ tóc xoăn có lẽ lần đầu tiên gặp người mặt dày như vậy, tức đến bật cười.
Cuối cùng, Dư Tô chỉ bị ấn xuống nước sặc ba lần, rồi thoát khỏi kiếp nạn này.
Nhưng chỉ ba lần đó thôi cũng đủ khiến cô cảm nhận được sự tuyệt vọng, bất lực khi ch/ết đuối.
Cô bị kéo ra ngoài, nhốt vào căn phòng cạnh các người chơi khác, và Yến Yến cũng ở trong đó.
Yến Yến ướt sũng khắp người, nằm yếu ớt trên sàn nhà. Thấy Dư Tô bị đẩy vào cửa, cô ấy cố gắng bò dậy, yếu ớt hỏi:
"Kiều Kiều, em có sao không? Xin lỗi, lần này là chị liên lụy em rồi..."
Dư Tô ho khan khe khẽ, vẫy tay ra hiệu: "Không sao, chị cứ nghỉ ngơi đi, có gì mai nói."
V/ết thư/ơng của Yến Yến thực ra không nặng lắm, việc sặc nước tuy khó chịu nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, cũng dễ dàng hồi phục, tốt hơn nhiều so với bị đá/nh.
Dư Tô nghĩ, đợi qua đêm nay, ngày mai cô ấy có thể hồi phục được phần lớn.
Lúc trời sáng, bên ngoài vọng vào vài tiếng nói chuyện, nhưng không có giọng của bất kỳ người chơi nào, nghe có vẻ đều là những cô gái trẻ.
Dư Tô biết, chắc là những cô gái làm việc ở tiệm cắt tóc này đã xuống từ trên lầu.