54.
Cửa phòng vẫn khóa, tạm thời không thấy được tình hình bên ngoài, chỉ có những tiếng nói chuyện vọng vào qua cánh cửa, nghe không rõ lắm, nhưng có vẻ khá lộn xộn.
Lúc này Yến Yến vẫn chưa tỉnh, Dư Tô từ dưới đất bò dậy, nhìn thấy Yến Yến ngay cả khi ngủ cũng nhíu mày, không khỏi khẽ thở dài.
Thật sự muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi qu/ỷ quái này.
Cô định nhân lúc này suy nghĩ kỹ tình hình hiện tại, sắp xếp lại mọi chuyện, nhưng chưa kịp bình tâm thì cửa đã bị người ta mở ra.
Người phụ nữ tóc xoăn dài mặt mày âm u liếc vào bên trong. Dư Tô cũng nhân lúc đó nhìn ra ngoài cửa.
Cửa cuốn vẫn chưa kéo lên, nhưng trong đại sảnh đã có bốn năm cô gái, những người ban đầu bị nhốt ở phòng bên cạnh cũng đã ở bên ngoài, thiếu mất Nguyệt Nguyệt và Vi Vi.
Ngoài họ ra, còn có hai người đàn ông trong số những người đêm qua.
Nhiều người như vậy đều ở bên ngoài, nhưng cửa tiệm vẫn chưa mở. Khi Dư Tô đang cảm thấy kỳ lạ thì người phụ nữ tóc xoăn lên tiếng:
"Ra đây."
Dư Tô quay đầu lại nhìn, thấy Yến Yến vẫn chưa tỉnh, liền một mình bước ra ngoài.
Người phụ nữ không gọi Yến Yến, khóa cửa lại rồi cũng đi ra đại sảnh.
Sau khi ra ngoài, Dư Tô thấy cái thang gỗ quả nhiên đã được dựng lên để lên tầng trên, đúng như cô đã đoán.
Người đàn ông tóc đỏ thấy Dư Tô đi tới, vẫy tay ra hiệu cho cô, đợi cô đến gần thì ngạc nhiên hỏi:
"Không bị thương à?"
Trong mắt những người khác, chắc chắn đêm qua cô ấy phải bị "dạy dỗ" một trận ra trò, nhưng giờ trông cô ấy như không có chuyện gì, không ngạc nhiên mới là lạ.
Dư Tô nói: "Tôi có một tuyệt chiêu sinh tồn, anh muốn học không?"
Người đàn ông tóc đỏ hỏi: "Muốn chứ, là gì vậy?"
"Lúc quan trọng chỉ cần nhớ bốn chữ," Dư Tô nói nhỏ: "Không biết xấu hổ."
"...Quả nhiên là tuyệt chiêu."
Người đàn ông tóc đỏ ho khan một tiếng, nói:
"À đúng rồi, Vi Vi ch/ết rồi, trông như bị dọa ch/ết khiếp, nhưng chúng tôi đều ở chung một phòng mà không ai nghe thấy động tĩnh gì.
Hình như không chỉ vậy, tiệm mà Vương Thu Mai đang ở cũng có chuyện rồi."
Anh ta nói rồi, hất cằm về phía hai người đàn ông kia, hạ giọng nói:
"Lúc nãy hai người kia có qua đây một chuyến, rồi lại vội vã đi ngay. Lúc đó chúng tôi cũng bị nhốt trong phòng, tôi áp tai vào cửa mơ hồ nghe thấy hình như họ đang nói ai đó ch/ết rồi."
Dư Tô thầm nghĩ, hôm qua khi các người chơi bị đưa đi, ở tiệm cắt tóc chỉ còn lại Cẩu Lị và Vương Thu Mai, vậy là ai trong số họ đã ch/ết?
Dù ai ch/ết đi nữa, tóm lại là từng người một cứ thế ch/ết dần, chỉ trong một đêm, mấy người đã ch/ết, chuyện lớn đến mức này, họ sẽ che giấu bằng cách nào đây?
Hơn nữa, hôm qua trong câu hỏi lựa chọn, Trương Dịch đã chọn dùng điện thoại di động gọi điện cầu cứu gia đình, vậy thì hôm nay gia đình anh ta sẽ trực tiếp đưa cảnh sát đến, cộng thêm việc có người ch/ết, e rằng lúc đó không ai có thể che giấu được nữa.
Vậy thì nhiệm vụ của các người chơi chẳng phải sẽ sớm hoàn thành sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-54-1.html.]
Điểm mà Dư Tô nghĩ đến, các người chơi khác rõ ràng cũng có thể nghĩ đến.
Người đàn ông tóc đỏ liền thì thầm bên cạnh cô:
"Nếu mọi chuyện suôn sẻ, hôm nay chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi! Mặc dù ch/ết một cô Nhụy Nhụy, nhưng trong số nhiều người chơi như vậy mà chỉ ch/ết một người, vẫn coi là tốt rồi."
Nhắc đến Nhụy Nhụy, Dư Tô nhớ lại lời Lưu Mãng nói đêm qua, hắn ta nói cái ch/ết của Nhụy Nhụy, nhìn là biết có người lợi dụng lúc hỗn loạn ra tay.
Nhưng cô không nghĩ vậy, bất kể Nhụy Nhụy bị người giế/t hay bị qu/ỷ g/iết, cô ấy chắc chắn đã ch/ết trước Vương Như, hoàn toàn không có chuyện lợi dụng lúc hỗn loạn mà gi/ết người.
Cô đang suy nghĩ, thì nghe thấy người phụ nữ tóc xoăn nói:
"Hôm nay không mở tiệm, tất cả các cô ở yên đây cho tôi! Lát nữa nếu có chuyện gì xảy ra, thì lập tức đi ra cửa sau! Ai dám không nghe lời...
Đừng quên, chứng minh thư của các cô đang ở chỗ tôi, bà đây biết nhà các cô ở đâu!"
Kiểu đe dọa này, còn khiến họ sợ hãi hơn cả việc đe dọa đ/ánh n/ạn nh/ân.
Không ai lên tiếng, Dư Tô cẩn thận quan sát năm cô gái ở đây, chỉ thấy biểu cảm của họ gần như giống hệt nhau, đờ đẫn đến mức không còn giống người sống nữa.
Trong đó bốn người trông lớn tuổi hơn một chút, khoảng hai mươi mấy, chỉ có một người trông trẻ hơn.
editor: bemeobosua
Dư Tô chợt nhớ lại thông tin nghe ngóng được từ hai NPC lúc trước.
Họ nói, những người ở tiệm kia trước đây đều được Vương Thu Mai đưa đến các tiệm khác, và những cô gái ở tiệm cắt tóc bên đó sớm nhất cũng chỉ đến từ tháng 5 năm ngoái.
Tuổi tác của mấy cô gái này trông lớn hơn những cô gái mười mấy tuổi mà các người chơi đang đóng vai, rất có thể họ chính là "tiền bối" thuộc lứa trước đó.
Bên ngoài cửa cuốn vang lên tiếng gõ cửa không nặng không nhẹ, hai người đàn ông trong phòng nhìn nhau, cùng đi ra cửa kéo hé cửa lên một chút.
Lưu Mãng cúi người bước vào, ánh mắt lướt qua đại sảnh, nhìn người phụ nữ tóc xoăn, trầm giọng nói:
"Xử lý xong rồi, tình hình chị Vương cũng đỡ hơn rồi, tôi đã nói chuyện với chị ấy, chắc chị ấy không có vấn đề gì. Cô và Xuân Diễm qua đó một chuyến nữa, làm theo như đã nói."
Người phụ nữ tóc xoăn gật đầu với vẻ mặt nghiêm trọng, rồi cùng người phụ nữ khác bước ra khỏi cửa tiệm.
Từ lời nói của hắn, Dư Tô hiểu ra rằng, người ch/ết bên kia là Cẩu Lị.
Cửa cuốn lại khép lại, Lưu Mãng sải bước đến một chiếc ghế xoay, nặng nề ngồi xuống, toàn thân mềm nhũn, thở dài một hơi, trông rất mệt mỏi.
Tính cả hắn, bây giờ ở đây tổng cộng có ba người đàn ông chịu trách nhiệm trông coi.
Một người đàn ông nhìn Lưu Mãng một lúc, muốn nói rồi lại thôi, vẻ mặt còn có chút căng thẳng. Mấy phút sau, dường như đã hạ quyết tâm, anh ta mở lời hỏi:
"Anh Lưu Mãng, chuyện đó… không lẽ thật sự là bị q/uỷ á/m rồi sao?"
Lưu Mãng nghe vậy, lộ ra vẻ bực bội, đau đầu, tay trái đặt lên trán, nhắm mắt ngửa đầu tựa vào lưng ghế, mãi một lúc sau mới nói:
"Không cần hỏi nữa, chắc chắn là bị q/uỷ á/m rồi."
Lúc xảy ra chuyện vào rạng sáng, hắn đã biết chuyện đó chắc chắn không phải do người làm.
Trước hết, trong tiệm đó toàn là phụ nữ, tất cả những thứ có thể dùng làm vũ khí đều đã bị cất đi rồi, đừng nói là chặt Vương Như thành từng mảnh, ngay cả muốn một nh/át đ/âm ch/ết Vương Như, e rằng cũng không tìm thấy con d/ao.