Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trò Chơi Tử Thần [Vô hạn] - Chương 60 (1)

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-29 14:00:01
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

60.

 

Các cô gái đều có vẻ hơi căng thẳng, nhưng cũng tràn đầy mong đợi. Đôi mắt lấp lánh của họ hoàn toàn khác hẳn vẻ mặt đờ đẫn khi Dư Tô mới gặp họ.

 

Cô gái trẻ nhất nhìn về phía cửa cuốn, khẽ hỏi:

 

 "Anh Lưu và mọi người không có ở đây sao?"

Dư Tô gật đầu, không nói gì.

 

Người đàn ông mắt nhỏ dẫn đầu đi về phía nhà vệ sinh. Dư Tô đứng tại chỗ một lát, thấy người đàn ông tóc đỏ đi ra rồi mới đi theo vào nhà vệ sinh.

 

Người đàn ông tóc đỏ mỉm cười thiện ý với cô, hoàn toàn không biết Dư Tô đang âm mưu lôi kéo anh ta vào cái tổ chức "khủng" kia.

Cô chợt nghĩ, lần trước Vương Đại Long định lừa cô có phải cũng có tâm trạng như vậy không?

 

Cửa sổ trong nhà vệ sinh vừa cao vừa nhỏ, bên ngoài là bức tường sau của tòa nhà bên cạnh. Bức tường và lối đi bên ngoài cửa sổ rất hẹp, chưa đầy một mét, nên ngoài những chuyện mờ ám ra thì bình thường tuyệt đối không có ai ở đây.

 

Người đàn ông mắt nhỏ không cao lắm, anh ta phải kiễng chân mới có thể mở được ô cửa sổ nhỏ phía trên nhà vệ sinh.

 

Và ô cửa sổ trượt này chỉ có thể mở được một nửa mỗi lần, không gian nhỏ đến mức đừng nói là đàn ông, ngay cả phụ nữ vóc dáng nhỏ bé cũng không ra được.

 

Dư Tô quay lại sảnh chính lấy một chiếc ghế đẩu nhỏ, đưa cho người đàn ông mắt nhỏ và nói: 

"Đập vỡ cửa sổ đi."

 

Người đàn ông mắt nhỏ liếc nhìn cô, nhận lấy chiếc ghế, nghiến răng dùng sức đập vào cửa sổ.

Vết nứt xuất hiện trên kính, sau hàng chục cú đập liên tiếp, cuối cùng anh ta cũng đập vỡ được cả hai bên kính.

 

Trong suốt thời gian đó, tiếng kính vỡ rất to, may mắn là không có ai xuất hiện. Nếu là bình thường, gây ra tiếng động lớn như vậy, họ đã sớm bị bắt lại rồi.

 

Đây chính là lý do tại sao cửa sổ nhà vệ sinh không cần lắp song chắn chống trộm, vì bình thường không ai có thể trốn thoát qua đây được.

 

Sau khi kính vỡ, phần khung còn lại dễ xử lý hơn nhiều. Mất hơn mười phút, ô cửa sổ nhỏ trước mặt đã trở thành một lối thoát nhỏ không bị cản trở.

 

Chỉ là dù vậy, cái lỗ này vẫn hơi nhỏ.

 

Người đàn ông mắt nhỏ đứng ở phía trước, mắt lóe lên, rồi nhìn về phía Yến Yến, nói: 

"Dáng người cô nhỏ nhắn, tốt nhất nên ra ngoài trước. Cô đi trước đi. Khoan đã, tôi đi lấy một cái ghế."

 

Nói xong, anh ta đi ra ngoài cửa.

 

Dư Tô biết, anh ta bảo Yến Yến ra ngoài trước không phải vì lý do đó, mà vì họ không biết bên ngoài rốt cuộc là tình hình gì.

Nếu bất cẩn ra ngoài mà xảy ra chuyện gì thì sẽ rất rắc rối, nên mới phải để NPC đi trước.

 

Yến Yến thì không hề từ chối. Sau khi người đàn ông mắt nhỏ mang ghế đến đặt dưới cửa sổ, cô ấy chủ động đứng lên, hai tay bám vào bậu cửa sổ, dưới sự giúp đỡ của Dư Tô đã thuận lợi chui ra khỏi cửa sổ.

 

Chỉ là sau khi lật ra ngoài, vì hai cánh tay không có sức bám vào bậu cửa sổ, cô ấy gần như là ngã phịch xuống đất.

May mắn thay đây là tầng một, Yến Yến chỉ khẽ rên một tiếng, không gây ra tiếng động quá lớn.

 

Bốn người chơi nhìn nhau, rồi người đàn ông tóc đỏ nói: 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-60-1.html.]

"Tôi bị thư/ơng khá nặng, tôi ra ngoài trước đi, kẻo lát nữa không có ai đẩy tôi từ phía sau."

 

Trong tình huống này, người dám đi ra ngoài đầu tiên thực sự không phải dạng vừa, họ vẫn chưa biết, nếu người đầu tiên chạy trốn là NPC, liệu có được tính không. Nếu không tính, thì bây giờ người chơi đầu tiên ra ngoài, một khi chạy trốn thất bại, sẽ phải ch/ết.

 

Dư Tô càng lúc càng muốn lôi kéo anh ta vào tổ chức.

Người đàn ông tóc đỏ nhanh chóng đứng lên ghế, dưới sự giúp đỡ của Dư Tô và người đàn ông mắt nhỏ đã lật ra khỏi cửa sổ.

 

Quá trình không mấy suôn sẻ, vì vóc dáng của anh ta, suýt chút nữa bị kẹt lại ở ô cửa sổ nhỏ.

Người thứ ba ra ngoài là Nguyệt Nguyệt, tiếp theo là người đàn ông mắt nhỏ, rồi đến Dư Tô.

 

Dư Tô nhờ lợi thế vóc dáng nhỏ bé và nhẹ cân, khi ra ngoài không tốn quá nhiều sức lực, cũng là người đầu tiên ra ngoài một cách thuận lợi, không bị ngã như mấy người trước đó.

 

Họ đứng trong con hẻm nhỏ hẹp, chỉ có thể đứng thành một hàng dài, nhường chỗ dưới cửa sổ để năm cô gái phía sau lần lượt bò ra.

 

Cả nhóm xếp thành một hàng trong con hẻm, men theo bức tường chạy về phía lối ra.

 

Chỉ chạy một đoạn ngắn về phía trước, đã xuất hiện một khúc cua dẫn ra đường lớn phía trước.

Trên mặt đất giữa khúc cua này còn có một người vô gia cư đang nằm ngủ say sưa.

 

Sau khi chạy ra khỏi khúc cua, Dư Tô phát hiện ra nơi này chính là bên cạnh một tiệm massage mà cô đã đi qua vào ban ngày. Từ đây đến ngã tư, vẫn còn một đoạn đường không hề ngắn.

 

Yến Yến chạy đầu tiên, có lẽ vì nhìn thấy hy vọng thoát thân, tốc độ chạy của cô ấy cũng nhanh hơn hẳn. Nhưng người chạy sau cô ấy lại là Nguyệt Nguyệt.

 

editor: bemeobosua

 

Người đàn ông tóc đỏ không thể chạy nhanh như ban ngày nữa, nhanh chóng bị Nguyệt Nguyệt và người đàn ông mắt nhỏ đuổi kịp và vượt qua.

 

Dư Tô cũng chạy vượt qua anh ta, rồi dừng lại chờ anh ta một chút, đưa tay nắm lấy cổ tay anh ta vừa kéo anh ta chạy vừa thì thầm: 

 

"Anh bạn, tôi thấy ấn đường của anh tối sầm, gần đây chắc chắn không có chuyện gì tốt lành đâu. Nhưng tôi có một cách hay để hóa giải vận rủi này, đó là gia nhập một tổ chức tốt, anh có muốn thử không?"

 

Người đàn ông tóc đỏ thở hổn hển, khàn giọng nói: "Giờ này còn có tâm trạng đùa à?"

 

Dư Tô nói:

 

"Không đùa đâu, tôi nghiêm túc đó. Chắc anh chưa có tổ chức nào phải không? Cân nhắc gia nhập tổ chức chúng tôi thì sao, tổ chức của chúng tôi nhiều mỹ nữ lắm, em gái mềm mại, chị gái mạnh mẽ đều có cả, có bảo hiểm xã hội, bảo hiểm y tế, bao ăn ở, đông người vui vẻ, lại còn có đại lão đã trải qua nhiều nhiệm vụ có thể dẫn dắt anh bay xa..."

 

Dư Tô cũng hơi thở dốc, chỉ là vì cô đang nói linh tinh. Cô đã sa ngã rồi, sa ngã giống hệt Vương Đại Long.

 

Người đàn ông tóc đỏ thở hổn hển hơn nữa, chân còn mềm nhũn suýt ngã, Dư Tô nhanh tay đỡ anh ta một cái. Anh ta cảm ơn một tiếng, đứt quãng nói: 

 

"Tôi, tôi phải... suy nghĩ đã..."

 

Dư Tô nghĩ nghĩ, nói thêm: "Đừng do dự nữa, nếu mỹ nữ không được thì mỹ nam cũng nhiều."

"..." 

 

Người đàn ông tóc đỏ nói: "Cho tôi số liên lạc trước, sống sót ra ngoài rồi nói!"

Dư Tô đọc số điện thoại của mình ba lần, trong lòng hơi hối hận vì đã không mang theo danh thiếp vào đây.

Loading...